1. Tai nạn máy bay!
Trên máy bay có chở tổng thống Mỹ, Bill Gates, Đức giáo hoàng và một anh Việt Nam, đang bay qua Đại Tây Dương thì máy bay có sự cố.Viên phi công chạy ra nói:
- Phải nhảy dù thôi máy bay hỏng nặng quá ko sửa dc!
Rồi lấy một cái dù phóng xuống ngay. Lúc đó kiểm tra lại mới biết hiện chỉ còn 3 cái dù. Tổng thống Mỹ nói:
- Tôi là người quan trọng nhất nên tôi phải sống!
Rồi lấy một cái dù nhảy ra ngoài.Bill Gates nói:
-Tôi là người thông minh nhất tôi cũng cần sống!
Rồi quơ vội cái dù nhảy ra ngoài.Lúc này Đức Giáo Hoàng nói :
-Cha sống đã lâu rồi nên con hãy lấy dù nhảy ra ngoài đi.
Anh VN trả lời:
-Ko cần vậy đâu cha ơi! Thằng thông minh nhất thế giới vừa ôm cái mùng con đưa nhảy ra ngoài rồi!
Theo Van Hoa
2. Nơi sanh ra con em
Trong một quán cà phê, nhạc nhẹ nhàng đầy thơ mộng, vì quán đông nên có 3 ông lão và một cô gái khá trẻ và rất hấp dẫn, dù cô gái không quen biết với 3 ông lão nhưng vẫn phải ngồi cùng một bàn.
Chỉ một lúc sau, cả 4 người cùng nói chuyện rất tự nhiên, và tất nhiên chẳng bao lâu sau đó chuyển sang chuyện ái tình.
Cô gái trẻ đề nghị:
- Nếu mỗi người trong số các anh đưa em 1 đô la thì em sẽ cho các anh thấy chân em.
Ba lão, bị mê hoặc bởi cô gái trẻ này, tất cả đều lấy ra mỗi người một đô la đưa cho cô gái, và sau đó cô gái kéo váy lên một ít để cho thấy cặp chân nàng.
Tiếp đó cô nàng nói:
- Nếu mỗi người trong số quý anh đưa em 10 đô la, em sẽ cho các anh thấy đùi em.
Đàn ông vẫn cứ là đàn ông, cả 3 lão đều lôi ra tờ 10 đô la.
Cô gái kéo hết váy cho đến đồ lót. Cuộc nói chuyện tiếp tục, và 3 lão không biết tại sao, tất cả đều cởi áo khoác ngoài dù trời khá lạnh.
Sau đó cô gái trẻ lại nói:
- Nếu các anh đưa em 50 đô la thì em sẽ cho các anh thấy nơi em đã... sanh ra con em!
Ba lão già dịch do bản năng dê đều đồng loạt đưa tiền.
Sau khi nhận tiền, cô gái quay qua cửa sổ và chỉ bệnh viện ở bên kia đường, nói:
- Nơi em sanh ra con em là ở đó đó !
hihihi !!
3. Vụ ám sát kinh hoàng
- Alô, ai đấy?
- A lô, đây là nhà tôi mà, ai đang cầm máy đó?
- Dạ, tôi là giúp việc.
- Ủa, nhà tôi có giúp việc đâu?
- Dạ, bà chủ vừa thuê tôi sáng nay.
- Thế bà chủ đâu?
- Dạ, bà chủ ngủ với ông chủ trên gác.
- Láo, tao là ông chủ.
- Dạ, bà chủ đang ngủ bà bảo ông kia là ông chủ ạ!
- Này, muốn có tiền không?
- Dạ...
- Lấy khẩu súng trong ngăn kéo, bắn bỏ hai đứa đó đi!
Pằng! Pằng...
- A lô, xong chưa?
- Dạ, xong rồi ạ!
- Bây giờ, gói xác, ném xuống hồ nước cạnh nhà.
- Dạ, cạnh nhà làm gì có hồ nước nào?
- Nhìn kỹ lại xem nào!
- Dạ, không có hồ nào ạ!
- Thôi chết, nhầm máy, xin lỗi nhé!
- ???!!
ST
4. TUỔI CỦA CON NGƯỜI (Chuyện tếu táo của người già)
Chúa trời sinh ra vũ trụ, sinh ra sông núi, cỏ cây, sinh ra muôn loài và con người. Một hôm, Chúa gọi muôn loài đến để ban tuổi. Đến lượt con lừa bước vào. Chúa nói:
- Mi là con vật cần cù chịu khó. Suốt ngày kéo xe. Ăn thì không mấy mà làm rất nhiều. Không quản gian khổ. Bị roi quất liên hồi vẫn nhẫn nại kéo xe. Vì mi là con vật tận tụy với công việc như vậy nên ta ban cho mi 40 năm tuổi.
Con lừa kêu lên:
- Thưa Chúa trời anh minh. Thân con mà phải vất vả làm lụng, lại còn bị đánh như thế suốt 40 năm trời mới được lên thiên đàng thì con thấy khổ quá. Tội nghiệp cho con, Xin Chúa trời bớt lại cho con. Con chỉ cần sống 20 năm là đủ.
Và con lừa bắt đầu khóc. Chúa trời mủn lòng bảo:
- Ừ thôi thì ta chiều theo ý mi. Mi được ban 20 năm tuổi.
Con lừa lạy tạ rồi bước ra. Đến lượt con chó vào để được ban tuổi. Chúa trời phán.
- Mi là con vật trung thành, suốt đời hầu hạ chủ. Ta biết có những con chó khi chủ chết, vẫn quanh quẩn bên mộ chủ hàng năm trời. Mi giúp chủ đi săn, canh gác trang trại, nhà cửa cho chủ, lại còn "dọn nhà" cho "chủ con" nữa. Ta quý cái đức tính trung thành của mi mà ban cho mi 20 năm tuổi.
Con chó kêu lên:
- Chúa trời tưởng con sung sướng lắm sao ? Tuy trung thành với chủ nhưng thỉnh thoảng con vẫn bị chủ quất cho. Trong lúc nhà chủ đi ngủ thì con phải thức. Đến bữa ăn thì còn chỉ toàn được cơm thừa nơi gậm chạn. Ngán nhất là cái vụ "dọn nhà" cho "chủ con". Con dọn nhiều rồi con rất thấm. Chúa trời không biết cái mùi ấy nó thế nào đâu.
Chúa trời ngẫm nghĩ rồi bảo:
- Ờ, mi nói có lý. Ta ban cho mi 10 năm tuổi.
Con chó mừng rỡ vẫy đuôi rối rít chạy ra. Đến lượt con khỉ tung tăng nhảy nhót bước vào. Chúa trời phán:
- Mi là con vật nhỏ bé nhưng thông minh, vừa biết tự kiếm ăn, vừa biết sống theo đàn. Mi làm cho ta thích thú và mua vui cho ta. Đời mi sẽ sung sướng, suốt ngày leo trèo nhảy nhót mà không phải làm việc nặng nhọc. Ta ban cho mi 20 năm tuổi.
Con khỉ bảo:
- Thưa đức Chúa trời, không cần nhiều đến vậy đâu ạ. Đời con sung sướng đến 10 năm là con mãn nguyện lắm rồi. Con chỉ xin 10 năm tuổi thôi ạ.
Chúa trời ngạc nhiên:
- Mi láo thật, ta đã ưu ái mi như thế mà mi không biết điều. Được, ta chỉ cho mi 10 năm tuổi thôi.
Con khỉ lại tung tăng chân sáo bước ra. Đến lượt con người. Chúa bảo:
- Mi được ta sinh ra làm giống vật thượng đẳng của muôn loài. Mi có sức khỏe, lại thông mình, vóc dáng cân đối, dung nhan đẹp đẽ. Mi sẽ thay ta dạy bảo muôn loài. Mi sẽ có một đời sống văn minh, giàu có và sung sướng chứ không như mấy đứa ăn hang ở hốc kia. Ta ban cho mi 20 năm tuổi.
Con người chợt khóc rống lên làm Chúa trời trợn tròn mắt:
- Hay nhỉ ! Mi thông minh thế mà lại bắt chước con khỉ kia xin bớt tuổi đi à?
Con người bèn tâu:
- Dạ thưa Chúa trời, không phải thế. Con là giống vật đẹp nhất, mạnh nhất, sung sướng nhất mà Chúa trời đã sinh ra nhưng lại chỉ sống được có 20 năm thì uổng quá. Xin Chúa trời cho con thêm tuổi.
Chúa trời xua tay:
- Không được, không được. Tổng thời gian vũ trụ của ta là có giới hạn, không thể thêm tuổi cho mi được. Còn các giống loài khác nữa chứ ?
Con người thẽ thọt:
- Thưa Chúa trời, con lừa vừa để lại 20 tuổi, con chó vừa để lại 10 tuổi, con khỉ vừa để lại 10 tuổi. Chúa trời vẫn còn thừa thời gian mà. Ngài hãy cho con lấy tất cả số tuổi mà mấy con vật kia để lại được không ạ ?
Chúa trời ngẫm nghĩ hồi lâu rồi bảo:
- Được ! Nhưng tuổi của loài vật nào là của loài vật đó. Điều này không thể vi phạm được. Mi sẽ có 60 năm tuổi nếu mi chấp nhận làm cả con người lẫn con lừa, con chó và con khỉ. Mi đồng ý chứ ?
Con người mừng rỡ đồng ý, lạy tạ và hớn hở ra về.
Nhưng hỡi ôi ! Con người chỉ thực sự có 20 năm đầu từ lúc sinh ra cho đến tuổi thanh xuân đôi mươi là thực sự được làm người. 20 năm sau đó, con người phải làm lụng vất vả để sinh sống như một con lừa. Đến khi tuổi đã xế, con người phải chăm lo việc nhà, việc gia đình tận tụy, trung thành như một con chó. Kể cả việc "dọn nhà" cho các ông/bà "chủ nhỏ". Đến khi về già, con người chỉ còn biết nhảy nhót, mua vui cho lũ con cháu nhỏ như một con khỉ.
Đó là câu chuyện về tuổi của con người.
TAM NGUYEN MINH
5. OBAMA THĂM 4 NƯỚC CHÂU Á
Obama rất hâm mộ Khổng Tử, do đó quyết định đến thăm 4 nước trong hệ thống Đạo Khổng. Ngay khi về nước, Obama phải gặp ngay ông anh để kể lể về chuyến thăm này.
Bush: Chú công tác thế nào? Có gì hay không kể anh nghe?
Obama: Dạ em đến Nhật Bản trước tiên ạ.
Bush: Ừ, nước này phát triển lắm đấy, chú thấy sao?
Obama: Dạ, nó bắt em đi bộ gần chết vì nó bảo con Cadillac One của em tốn xăng và có lượng khí thải vượt mức cho phép ạ.
Bush: Ờ, chuyện thường, anh bị rồi. Sau đó đi đâu?
Obama: Dạ em qua Hàn Quốc, định vừa thăm vừa mua ít sâm về biếu anh.
Bush: Ừ, hàng họ ở đó cũng hay phết, anh có mấy con bồ bên đó. Chú thấy sao?
Obama: Dạ, em cũng đi bộ gần chết ạ.
Bush: Ơ, bọn này nó đâu có sợ chết như mấy thằng Nhật???
Obama: Vâng, nhưng dân nó thấy xe em đẹp, nó chặn mẹ nó lại, gắn hoa vào và thi nhau chụp ảnh cưới các kiểu.
Bush: Ừ, anh quên bảo chú bọn Hàn nó sến lắm. Mà sao không tranh thủ bị nó chặn xe, chú không đi nhuộm tóc và làm lại mầu da cho nó giống sao Hàn?
Obama: Dạ tại em bận qua Trung Quốc ạ.
Bush: Sang đó có gì hay không, nó đang tranh chấp hằm hè quyền kiểm soát biển Đông với mình đấy, bọn này nó đông dân nên tinh tướng lắm.
Obama: Dạ em không biết, em nghe bọn đàn em tấu là xe Cadillac One của em vừa đến đầu phố, cuối phố mấy thằng Tàu đã làm ra ba bốn cái Cadillac One giống hệt, sửa tên thành Dielac One và còn khuyến mại thêm còi 30 bản nhạc và đèn nháy ạ.
Bush: Ôi, thế chú là may đấy, anh đến chỗ này có tí mà 9 tháng sau chúng nó còn làm ra mấy thằng Bush giống hệt anh thì sao. Thế còn nước cuối cùng?
Obama: Rời Trung Quốc em sang Việt Nam luôn, xưa em có mấy ông chú đi lính nên cũng có vài chỗ quen biết ở đây, sang thăm tiện thể hỏi thăm họ hàng luôn.
Bush: Thế vui vẻ chứ? Nước này thân thiện lắm, không thù hằn mình nữa.
Obama: Vâng, em lái con Cadillac One đi một đoạn nhưng…
Bush: Nhưng sao, nó cấm vì khí thải cao à?
Obama: Dạ không, xe em còn ngon gấp vạn lần xe bus của bọn nó, đi sau xe bus của bọn nó còn đếch nhìn thấy đường, em phải dùng định vị toàn cầu mà lái đó.
Bush: Thế nó lại chặn lại chụp ảnh cưới à?
Obama: Không ạ, dân ở đây vội lắm, em dừng lại đèn đỏ họ còn chửi em là thằng ngu. Nói gì dừng lại chụp ảnh.
Bush: Thế nó lại làm Cadillac One giả à?
Obama: Không ạ, lúc em sang đến nơi thì bọn Trung Quốc đã mang Dielac One sang bán tràn ngập giá rẻ như xe công nông. Dân tình chạy tưng bừng đầy phố làm mấy thằng mật vụ của em đếch biết em đi xe nào, lạc mẹ nó mất.
Bush: Thế túm lại là chú bị làm sao?
Obama: Dạ em vừa dừng xe vào mua bao thuốc, quay ra đã mất mẹ nó đôi gương ạ.
Bush: Ôi giời, ra chợ Giời mà kiếm lại, đúng đôi của mình luôn, giá rẻ, có số chưa anh cho số mấy thằng em???
Obama: Vâng, và em quyết định sẽ chọn Việt Nam để chơi lâu dài ạ.
Bush: Tại sao? Chú vẫn chưa tìm được đôi gương của con Cadillac One à?
Obama: Dạ không, so sánh cả 4 nước em thấy người Việt rất tuyệt. Khả năng lần mò tốt, đi đường bụi thế mà vẫn đi được. Thứ hai là rất năng động, dừng đèn đỏ còn không dám vì sợ muộn. Thứ nữa là hành động rất thẳng thắn và anh hùng. Bẻ gương giữa thanh thiên bạch nhật, không sợ chết như bọn Nhật, không sến như bọn Hàn Quốc và cũng không gian dối như bọn Tàu.
ST
6. Tục lệ tháng cô hồn
Có một tục lệ vô cùng kỳ lạ để xua đuổi ma quỷ trong tháng cô hồn, đó là sờ ngực các thiếu nữ chưa chồng. Tục lệ này có nguồn gốc từ Trung Quốc, vào những ngày 14, 15, 16 tháng 7 âm lịch hàng năm thì các chàng trai dân tộc Di tại Vân Nam sẽ chuẩn bị những bộ quần áo mới để ra phố. Trong những ngày này, các chàng trai có thể thoải mái sờ ngực các cô gái chưa chồng, nhằm mục đích xua đuổi ma quỷ trong tháng cô hồn.
Truyền thuyết kể lại rằng vào thời nhà Tùy (581-619), khi hầu hết các chàng trai của bộ tộc Di bị ép đi lính và chết trong chiến tranh. Khi đó, linh hồn của các chàng trai trẻ chết trên chiến trường chưa lập gia đình sẽ không được siêu thoát vì chưa từng gần gũi phụ nữ trước khi qua đời. Các linh hồn lảng vảng trong dân gian làm hại xóm làng. Từ đó, thầy cúng đã yêu cầu chọn ra 10 người thiếu nữ trong trắng và chưa bị đàn ông sờ vào vòng 1 để làm vật tế cùng linh hồn sang thế giới bên kia.
Do đó, nếu muốn không bị chọn làm vật tế, những thiếu nữ đã nhờ các chàng trai trong bộ tộc sờ lên ngực của họ. Dần dần, hoạt động đặc biệt này được lưu truyền rộng rãi cho đến ngày nay với sự tham gia của các cặp nam thanh nữ tú chưa lập gia đình.
Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014
Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014
Thời oanh liệt còn đâu!
Ôi thời oanh liệt!
Ngày xưa sung sức thì nghèo,
Bây giờ rủng rỉnh thì teo mất rồi!
Ngày xưa sức khỏe tuyệt vời,
Bây giờ nó có đàn hồi nữa đâu!
Ngày xưa sức mạnh như trâu,
Bây giờ công cụ nát nhàu như dưa!
Ngày xưa chẳng kể sớm trưa,
Bây giờ loáng thoáng, lưa thưa gọi là!
Ngày xưa như sắt như đồng,
Như đinh đóng cột, như rồng phun mưa.
Bây giờ như cải muối dưa,
Mười thang Minh Mạng vẫn chưa ngẩng đầu!
Trải qua một cuộc bể dâu.
Ôi thời oanh liệt còn đâu nữa mà ...
Nay mai về với ông bà,
Nấp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân!
Ngày xưa ... Ngày nay
Ngày xưa mái tóc buông lơi,
Bây giờ sợi rụng sợi rơi đầy nhà.
Ngày xưa da trắng nõn nà,
Bây giờ da đã trổ hoa đồi mồi.
Ngày xưa miệng cười thật tươi,
Bây giờ móm xọm, rụng mười cái răng.
Ngày xưa mặt sáng như trăng,
Bây giờ xám xịt như vầng mây đen.
Ngay xưa yểu điệu như tiên,
Bây giờ lẹt đẹt như con vịt bầu .
Ngày xưa chum chúm núm cau,
Bây giờ lỏng thỏng như bầu trên cây.
Ngày xưa nhựa sống căng đầy,
Bây giờ vắt mãi bẩy ngày cũng không.
Ngày xưa thắt đáy lưng ong,
Bây giờ to bụng, còn mông phẳng lờ.
Ngày xưa rậm rạp cỏ mơ,
Bây giờ thưa cứng tựa hồ rễ tre.
Ngày xưa ăn nói dễ nghe,
Bây giờ cẳn nhẳn chua lè khó ưa.
Ngày xưa thích được mây mưa,
Bây giờ hạn hán hết ưa tù tì.
Ngày xưa thường sánh vai đi,
Bây giờ chỉ thích năm ì xem phim.
Ngày xưa nhớ nhau đi tìm,
Bây giờ mặc kệ, con tim mất rồi!
ST
Ngày xưa sung sức thì nghèo,
Bây giờ rủng rỉnh thì teo mất rồi!
Ngày xưa sức khỏe tuyệt vời,
Bây giờ nó có đàn hồi nữa đâu!
Ngày xưa sức mạnh như trâu,
Bây giờ công cụ nát nhàu như dưa!
Ngày xưa chẳng kể sớm trưa,
Bây giờ loáng thoáng, lưa thưa gọi là!
Ngày xưa như sắt như đồng,
Như đinh đóng cột, như rồng phun mưa.
Bây giờ như cải muối dưa,
Mười thang Minh Mạng vẫn chưa ngẩng đầu!
Trải qua một cuộc bể dâu.
Ôi thời oanh liệt còn đâu nữa mà ...
Nay mai về với ông bà,
Nấp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân!
Ngày xưa ... Ngày nay
Ngày xưa mái tóc buông lơi,
Bây giờ sợi rụng sợi rơi đầy nhà.
Ngày xưa da trắng nõn nà,
Bây giờ da đã trổ hoa đồi mồi.
Ngày xưa miệng cười thật tươi,
Bây giờ móm xọm, rụng mười cái răng.
Ngày xưa mặt sáng như trăng,
Bây giờ xám xịt như vầng mây đen.
Ngay xưa yểu điệu như tiên,
Bây giờ lẹt đẹt như con vịt bầu .
Ngày xưa chum chúm núm cau,
Bây giờ lỏng thỏng như bầu trên cây.
Ngày xưa nhựa sống căng đầy,
Bây giờ vắt mãi bẩy ngày cũng không.
Ngày xưa thắt đáy lưng ong,
Bây giờ to bụng, còn mông phẳng lờ.
Ngày xưa rậm rạp cỏ mơ,
Bây giờ thưa cứng tựa hồ rễ tre.
Ngày xưa ăn nói dễ nghe,
Bây giờ cẳn nhẳn chua lè khó ưa.
Ngày xưa thích được mây mưa,
Bây giờ hạn hán hết ưa tù tì.
Ngày xưa thường sánh vai đi,
Bây giờ chỉ thích năm ì xem phim.
Ngày xưa nhớ nhau đi tìm,
Bây giờ mặc kệ, con tim mất rồi!
ST
Truyện cười 2
Truyện cười số 1:
Cớ gì mà cũng cười?
Ba xác chết có bộ mặt mỉm cười được đặt tại Trung tâm điều tra hình sự ở Arkansas (Mỹ). Ông quản lý đang trả lời thám tử về nguyên nhân của những cái chết.
- Đây là Celtus. Ông ta chết ngay sau khi biếttin mình trúng xổ số 20 triệu USD.
Ông ta bước đến xác thứ hai:
- Đây là Bo. Ông ta chết khi nghe tin toà án choly dị vợ mà không phải chia gia sản.
Đến cái xác thứ ba:
- Đây là Tom. Ông ta chết vì bị sét đánh.
- Hai người trước thì có thể hiểu được nụ cười,còn ông này cười gì? - Thám tử hỏi.
- Ồ, ông ta cứ ngỡ mình đang được chụp hình!
Truyện cười số 2:
Nhầm lẫn tai hại
Nhân viên đến cơ quan làm việc với hai tai băngbó. Sếp ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?
- Hôm qua, vợ đi vắng nên tôi phải ủi đồ. Khi côấy gọi điện thoại về, tôi đã sơ ý nhấc bàn ủi lên nghe.
- Vô lý! Tại sao tai kia của anh cũng bị băngbó?
- Thưa, tôi lại nhầm lần nữa vì vội gọi bácsĩ.
Truyện cười số 3:
Dùng từ cho chính xác
Một ông đi trong công viên thấy chiếc ghế đá cómột gã đang ngồi, bên dưới có một con chó. Ông cũng muốn ngồi,nhưng ngại con chó nom có vẻ dữ, nên hỏi gã kia:
- Con chó của ông có cắn người không?
- Con chó của tôi thì không cắn ai.
Người đàn ông ngồi xuống nghế, bị con chó ngoạm luôn cho một phát. Ông tức giận nói:
- Thế mà ông bảo là con chó của ông không cắnai.
- Nhưng thưa ông, tôi không bảo con chó này là của tôi.
Truyện cười số 4:
Người Texas đến Australia
Một anh chàng nông dân Texas du lịch qua nướcAustralia, đến bắt chuyện một nông dân bản xứ. Anh chàng ngườiAustralia giới thiệu cánh đồng lúa mì rộng lớn của mình, anh Texas phẩy tay:
- Nhìn cánh đồng này hơi bị tức mắt, chúng tôi cónhững cánh đồng lúa mì ít nhất cũng rộng gấp đôi cánh đồng này.
Thăm đàn gia súc, chàng khách mỉm cười độlượng:
- Bò của chúng tôi chắc là chỉ lớn gấp đôi bò củaanh thôi.
Chợt thấy một đàn Kanguru nhảy qua cánh đồng, anhta hỏi:
- Con gì kia?
Anh nông dân người Australia ngạc nhiên đáp:
- Ô! Thế ở Texas không có châu chấu sao?
Truyện cười số 5:
Thể hiện trình độ
Người đến xin việc hỏi anh bồi:
- Cửa hàng này có cần người cực khỏe để đuổinhững thực khách quá chén không?
- Cần chứ! Nhưng trình độ của anh tới đâu?
Chàng xin việc liền tiến lại bàn đầu, tóm ngaymột người đàn ông béo phệ và ném vèo qua cửa sổ.
- Thấy chưa? Ý kiến của anh thế nào?
- Xuất sắc! Đợi ông chủ quán vào sẽ nói chuyệnvới anh.
- Ông ta đi đâu vậy?
- Vừa bị anh ném ra ngoài.
Truyện cười số 6:
Chúa sẽ phù hộ cho anh!
Bob say khướt. Anh ta về nhà, đập cửa:
- Ồ, Bob! Anh đã về đấy ư?
- Ừ, em yêu ạ, anh gặp bạn cũ.
- !?
- Anh nhậu hết lương tháng rồi.
- À, em có thể hiểu.
- Xe lại bị giữ…
- Chuyện đương nhiên mà.
- Ôi, em đúng là người phụ nữ hiền dịu nhất trầnđời. Ừm… Ờ… hình như cái dây chuyền em đưa hôm qua, anh tróttặng một cô gái.
- Lạy Chúa, em thật là may mắn!
- Sao, em định nói là em rất hài lòng ư?
- Vâng, vì em chỉ là… hàng xóm của anh. Hãy can đảm lên, chỉ còn vài bước chân nữa thôi. Cầu Chúa phù hộ choanh!
Truyện cười số 7:
Người hành tinh khác
Hai chú say gặp nhau, một chú chỉ tay lên trời vàhỏi chú kia:
- Thưa ông, trên kia là mặt trăng hay mặttrời?
- Dạ, xin lỗi ông, tôi không phải là người địaphương nên cũng không rõ.
Truyện cười số 8:
Cương quyết từ chối
Một anh chàng keo kiệt có bạn đến chơi. Bạn nhìn thấy bình rượu đòi uống, anh ta kiếm kế từ chối:
- Rượu thì có nhưng không có thức nhắm.
- Thì thịt con ngựa của tôi vậy.
- Anh lấy gì mà cưỡi?
- Cưỡi bằng con gà kia.
- Nhưng không có gì đun.
- Thì lấy áo của tôi vậy.
- Vậy anh lấy gì mà mặc?
- Bằng dãy hàng rào kia.
Chủ nhà thở dài:
- Thôi vậy, ép đến thế thì tôi đành nghe lời anh.
Cớ gì mà cũng cười?
Ba xác chết có bộ mặt mỉm cười được đặt tại Trung tâm điều tra hình sự ở Arkansas (Mỹ). Ông quản lý đang trả lời thám tử về nguyên nhân của những cái chết.
- Đây là Celtus. Ông ta chết ngay sau khi biếttin mình trúng xổ số 20 triệu USD.
Ông ta bước đến xác thứ hai:
- Đây là Bo. Ông ta chết khi nghe tin toà án choly dị vợ mà không phải chia gia sản.
Đến cái xác thứ ba:
- Đây là Tom. Ông ta chết vì bị sét đánh.
- Hai người trước thì có thể hiểu được nụ cười,còn ông này cười gì? - Thám tử hỏi.
- Ồ, ông ta cứ ngỡ mình đang được chụp hình!
Truyện cười số 2:
Nhầm lẫn tai hại
Nhân viên đến cơ quan làm việc với hai tai băngbó. Sếp ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?
- Hôm qua, vợ đi vắng nên tôi phải ủi đồ. Khi côấy gọi điện thoại về, tôi đã sơ ý nhấc bàn ủi lên nghe.
- Vô lý! Tại sao tai kia của anh cũng bị băngbó?
- Thưa, tôi lại nhầm lần nữa vì vội gọi bácsĩ.
Truyện cười số 3:
Dùng từ cho chính xác
Một ông đi trong công viên thấy chiếc ghế đá cómột gã đang ngồi, bên dưới có một con chó. Ông cũng muốn ngồi,nhưng ngại con chó nom có vẻ dữ, nên hỏi gã kia:
- Con chó của ông có cắn người không?
- Con chó của tôi thì không cắn ai.
Người đàn ông ngồi xuống nghế, bị con chó ngoạm luôn cho một phát. Ông tức giận nói:
- Thế mà ông bảo là con chó của ông không cắnai.
- Nhưng thưa ông, tôi không bảo con chó này là của tôi.
Truyện cười số 4:
Người Texas đến Australia
Một anh chàng nông dân Texas du lịch qua nướcAustralia, đến bắt chuyện một nông dân bản xứ. Anh chàng ngườiAustralia giới thiệu cánh đồng lúa mì rộng lớn của mình, anh Texas phẩy tay:
- Nhìn cánh đồng này hơi bị tức mắt, chúng tôi cónhững cánh đồng lúa mì ít nhất cũng rộng gấp đôi cánh đồng này.
Thăm đàn gia súc, chàng khách mỉm cười độlượng:
- Bò của chúng tôi chắc là chỉ lớn gấp đôi bò củaanh thôi.
Chợt thấy một đàn Kanguru nhảy qua cánh đồng, anhta hỏi:
- Con gì kia?
Anh nông dân người Australia ngạc nhiên đáp:
- Ô! Thế ở Texas không có châu chấu sao?
Truyện cười số 5:
Thể hiện trình độ
Người đến xin việc hỏi anh bồi:
- Cửa hàng này có cần người cực khỏe để đuổinhững thực khách quá chén không?
- Cần chứ! Nhưng trình độ của anh tới đâu?
Chàng xin việc liền tiến lại bàn đầu, tóm ngaymột người đàn ông béo phệ và ném vèo qua cửa sổ.
- Thấy chưa? Ý kiến của anh thế nào?
- Xuất sắc! Đợi ông chủ quán vào sẽ nói chuyệnvới anh.
- Ông ta đi đâu vậy?
- Vừa bị anh ném ra ngoài.
Truyện cười số 6:
Chúa sẽ phù hộ cho anh!
Bob say khướt. Anh ta về nhà, đập cửa:
- Ồ, Bob! Anh đã về đấy ư?
- Ừ, em yêu ạ, anh gặp bạn cũ.
- !?
- Anh nhậu hết lương tháng rồi.
- À, em có thể hiểu.
- Xe lại bị giữ…
- Chuyện đương nhiên mà.
- Ôi, em đúng là người phụ nữ hiền dịu nhất trầnđời. Ừm… Ờ… hình như cái dây chuyền em đưa hôm qua, anh tróttặng một cô gái.
- Lạy Chúa, em thật là may mắn!
- Sao, em định nói là em rất hài lòng ư?
- Vâng, vì em chỉ là… hàng xóm của anh. Hãy can đảm lên, chỉ còn vài bước chân nữa thôi. Cầu Chúa phù hộ choanh!
Truyện cười số 7:
Người hành tinh khác
Hai chú say gặp nhau, một chú chỉ tay lên trời vàhỏi chú kia:
- Thưa ông, trên kia là mặt trăng hay mặttrời?
- Dạ, xin lỗi ông, tôi không phải là người địaphương nên cũng không rõ.
Truyện cười số 8:
Cương quyết từ chối
Một anh chàng keo kiệt có bạn đến chơi. Bạn nhìn thấy bình rượu đòi uống, anh ta kiếm kế từ chối:
- Rượu thì có nhưng không có thức nhắm.
- Thì thịt con ngựa của tôi vậy.
- Anh lấy gì mà cưỡi?
- Cưỡi bằng con gà kia.
- Nhưng không có gì đun.
- Thì lấy áo của tôi vậy.
- Vậy anh lấy gì mà mặc?
- Bằng dãy hàng rào kia.
Chủ nhà thở dài:
- Thôi vậy, ép đến thế thì tôi đành nghe lời anh.
Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014
Vì sao tôi bỏ Facebook?
Facebook đã từng là một công cụ tuyệt vời. Thật đáng buồn, nó không còn (tuyệt vời) như nữa và sẽ không bao giờ có thể tuyệt vời được nữa.
Trong số những người bạn, tôi là người đầu tiên tạo tài khoản Facebook hồi năm 2007 khi mà trào lưu dùng mạng xã hội mới bắt đầu manh nha. Tôi đã dùng Facebook để kết nối với những người bạn, người họ hàng, bạn học cũ… bị mất liên lạc từ rất lâu rồi. Sức mạnh của Facebook thể hiện rõ nhất ở khi bạn tìm lại được một người bạn cũ. Nó là một công cụ tuyệt vời bởi vì nhờ có Facebook mà tôi đã có thể tổ chức được khá nhiều các cuộc hội ngộ và tụ tập. Tôi dùng nó hàng ngày, hàng giờ… một cách đều đặn.
Nhưng dần dần, Facebook thay đổi mục tiêu của nó đối với tôi. Mọi người bắt đầu chia sẻ hàng núi ảnh – từ ảnh một đứa bé đầy tháng, những địa điểm đi nghỉ thú vị, những thứ đồ đắt tiền mà họ đã mua, những người nổi tiếng mà họ đã gặp… Facebook đã trở thành một cái thùng rác khổng lồ đầy những thông tin mà tôi chẳng quan tâm hay thậm chí chẳng buồn biết.
Và rồi cái News Feed (Bảng tin) ra đời (gần đây Facebook còn âm thầm tiến hành thử nghiệm việc điều khiển cảm xúc của một ai đó bằng cách thay đổi nội dung hiển thị trên Bảng tin). Tôi bị dội bom bởi hàng tấn những quảng cáo từ các trang mà tôi đã trót “Like”, các đường link mà tôi đã lỡ bấm vào xem. Thêm vào đó, khi bạn cài Facebook vào cái điện thoại smartphone của mình, bạn sẽ thường xuyên phải kiểm tra xem có tin nhắn nào không. Thậm chí ngay cả khi chẳng có gì thì bạn vẫn cứ phải mở điện thoại ra xem cho… yên tâm.
Bạn sẽ có thói quen trả lời các tin nhắn ngắn ngủi ở chỗ này, chỗ kia. Nó tạo thành một vòng quay bất tận và lặp đi lặp lại điệp khúc: Kiểm tra tin nhắn, chờ đợi và trả lời. Mặc dù mỗi lần trả lời bạn chỉ tốn vài giây nhưng vài giây đó cứ dồn vào liên miên và đến lúc tôi nhận ra rằng mình đã tốn khá nhiều giờ mỗi ngày cho các “hoạt động” trên Facebook.
Chính vì tính năng “chat” này mà thương vụ mua lại WhatsApp với giá trên trời đã diễn ra.
Nhưng điểm mấu chốt của tôi với Facebook chính là vấn đề “quyền riêng tư” mặc dù tôi sẽ không nói chi tiết về nó khi mà hầu hết tất cả các bạn đều đã quen với việc những bức ảnh của mình (hoặc ảnh có mặt bạn) được chia sẻ ở chốn công cộng mà bạn không hề biết.
Là một người làm việc trong lĩnh vực công nghệ, trong một công ty hàng ngày phải xử lý một lượng vô cùng lớn dữ liệu cực kỳ riêng tư và nhạy cảm của người khác, tôi biết rất rõ tầm quan trọng của việc bảo vệ dữ liệu cho khách hàng. Tôi không phản đối Mark Zuckerberg – nhà sáng lập và hiện là CEO của Facebook. Thực tế, tôi còn ngưỡng mộ anh ta và cô vợ của mình vì những hoạt động từ thiện, quyên góp hãng triệu USD để sửa chữa các trường học ở California và New Jersey. Đó là những việc làm đáng quý kể cả họ là những tỷ phú.
Tuy nhiên, bạn có biết rằng Mark là một tay hacker bẩm sinh ngay từ khi còn đang ngồi trên ghế của trường Harvard. Tôi không bao giờ sẵn lòng giao dữ liệu cá nhân của mình cho một tay hacker để sau đó anh ta có thể tuyển dụng một đội ngũ nhân viên và bán nó cho các nhà quảng cáo.
Hãy lưu ý, việc thiết lập chế độ “Chỉ mình tôi” cho mọi thông tin cá nhân không đủ để bảo vệ bạn trước các hành vi khai thác dữ liệu cá nhân của Facebook.
Một điều quan trọng mà tất cả mọi người đều phải nhớ rằng có rất nhiều những thủ thuật tin học có thể khui ra mọi thông tin về cá nhân bạn mà bạn không hề biết.
Mới đây, chuyên gia ngành khoa học máy tính Jennifer Golbeck và nhà kinh tế học Alessandro Acquisti đã tiết lộ trong Hội nghị TED rằng, trên thực tế, chúng ta chia sẻ trên mạng nhiều hơn mức độ chúng ta tưởng. Tất cả những thông tin mà bạn chia sẻ ngày hôm nay (có thể có hay không có sự đồng ý của bạn, hợp pháp hay phi pháp) có thể sẽ trở thành thứ chống lại bạn ngày mai. Khi bạn chia sẻ thông tin trên mạng, bạn đã vô tình trao cho kẻ khác quyền được khai thác các thông tin đó. Thông thường, mỗi trang mạng sẽ chỉ sử dụng dữ liệu của chúng ta ở một mức độ nào đó nhưng Facebook thì tham lam và hung bạo hơn tất cả các mạng xã hội khác. Facebook không coi chúng ta là khách hàng mà họ chỉ đối xử với chúng ta như là một sản phẩm của họ. Khách hàng đích thực của Facebook là các nhà quảng cáo – kẻ mà Facebook đang ra sức mời chào, rao bán chúng ta cho họ.
Kể từ đó, tôi đã xóa sạch sẽ tài khoản Facebook của mình và vĩnh viễn.
Bản thân tôi hiện nay vẫn là một người yêu thích các mạng xã hội và tôi sử dụng Likedin, Twitter và Wordpress để chia sẻ với những người quan tâm đến tôi những bài viết, những suy nghĩ hữu ích và sâu sắc. Tôi vẫn tin rằng internet là một công cụ mạnh mẽ để mang lại cho chúng ta nhiều thông tin hơn và khiến chúng ta trở nên sáng tạo hơn. Với một công cụ đúng đắn, chúng ta có thể được tiếp thêm sức mạnh.
Đã đến lúc, bạn và những người thân yêu của bạn cần xem xét và đánh giá lại lượng thời gian mà bạn tiêu tốn trên mạng xã hội phổ biến nhất thế giới này.
Tác giả: Chris Chan (Giám đốc Dự án, Chuyên gia tư vấn khách hàng của hãng phần mềm Inova Software ở New York đăng tải lên trang cá nhân của mình trên mạng xã hội nghề nghiệp Linkedin ngày 9/7/2014 - Infonet.vn lược dịch lại bài viết này)
Trong số những người bạn, tôi là người đầu tiên tạo tài khoản Facebook hồi năm 2007 khi mà trào lưu dùng mạng xã hội mới bắt đầu manh nha. Tôi đã dùng Facebook để kết nối với những người bạn, người họ hàng, bạn học cũ… bị mất liên lạc từ rất lâu rồi. Sức mạnh của Facebook thể hiện rõ nhất ở khi bạn tìm lại được một người bạn cũ. Nó là một công cụ tuyệt vời bởi vì nhờ có Facebook mà tôi đã có thể tổ chức được khá nhiều các cuộc hội ngộ và tụ tập. Tôi dùng nó hàng ngày, hàng giờ… một cách đều đặn.
Nhưng dần dần, Facebook thay đổi mục tiêu của nó đối với tôi. Mọi người bắt đầu chia sẻ hàng núi ảnh – từ ảnh một đứa bé đầy tháng, những địa điểm đi nghỉ thú vị, những thứ đồ đắt tiền mà họ đã mua, những người nổi tiếng mà họ đã gặp… Facebook đã trở thành một cái thùng rác khổng lồ đầy những thông tin mà tôi chẳng quan tâm hay thậm chí chẳng buồn biết.
Và rồi cái News Feed (Bảng tin) ra đời (gần đây Facebook còn âm thầm tiến hành thử nghiệm việc điều khiển cảm xúc của một ai đó bằng cách thay đổi nội dung hiển thị trên Bảng tin). Tôi bị dội bom bởi hàng tấn những quảng cáo từ các trang mà tôi đã trót “Like”, các đường link mà tôi đã lỡ bấm vào xem. Thêm vào đó, khi bạn cài Facebook vào cái điện thoại smartphone của mình, bạn sẽ thường xuyên phải kiểm tra xem có tin nhắn nào không. Thậm chí ngay cả khi chẳng có gì thì bạn vẫn cứ phải mở điện thoại ra xem cho… yên tâm.
Bạn sẽ có thói quen trả lời các tin nhắn ngắn ngủi ở chỗ này, chỗ kia. Nó tạo thành một vòng quay bất tận và lặp đi lặp lại điệp khúc: Kiểm tra tin nhắn, chờ đợi và trả lời. Mặc dù mỗi lần trả lời bạn chỉ tốn vài giây nhưng vài giây đó cứ dồn vào liên miên và đến lúc tôi nhận ra rằng mình đã tốn khá nhiều giờ mỗi ngày cho các “hoạt động” trên Facebook.
Chính vì tính năng “chat” này mà thương vụ mua lại WhatsApp với giá trên trời đã diễn ra.
Nhưng điểm mấu chốt của tôi với Facebook chính là vấn đề “quyền riêng tư” mặc dù tôi sẽ không nói chi tiết về nó khi mà hầu hết tất cả các bạn đều đã quen với việc những bức ảnh của mình (hoặc ảnh có mặt bạn) được chia sẻ ở chốn công cộng mà bạn không hề biết.
Là một người làm việc trong lĩnh vực công nghệ, trong một công ty hàng ngày phải xử lý một lượng vô cùng lớn dữ liệu cực kỳ riêng tư và nhạy cảm của người khác, tôi biết rất rõ tầm quan trọng của việc bảo vệ dữ liệu cho khách hàng. Tôi không phản đối Mark Zuckerberg – nhà sáng lập và hiện là CEO của Facebook. Thực tế, tôi còn ngưỡng mộ anh ta và cô vợ của mình vì những hoạt động từ thiện, quyên góp hãng triệu USD để sửa chữa các trường học ở California và New Jersey. Đó là những việc làm đáng quý kể cả họ là những tỷ phú.
Tuy nhiên, bạn có biết rằng Mark là một tay hacker bẩm sinh ngay từ khi còn đang ngồi trên ghế của trường Harvard. Tôi không bao giờ sẵn lòng giao dữ liệu cá nhân của mình cho một tay hacker để sau đó anh ta có thể tuyển dụng một đội ngũ nhân viên và bán nó cho các nhà quảng cáo.
Hãy lưu ý, việc thiết lập chế độ “Chỉ mình tôi” cho mọi thông tin cá nhân không đủ để bảo vệ bạn trước các hành vi khai thác dữ liệu cá nhân của Facebook.
Một điều quan trọng mà tất cả mọi người đều phải nhớ rằng có rất nhiều những thủ thuật tin học có thể khui ra mọi thông tin về cá nhân bạn mà bạn không hề biết.
Mới đây, chuyên gia ngành khoa học máy tính Jennifer Golbeck và nhà kinh tế học Alessandro Acquisti đã tiết lộ trong Hội nghị TED rằng, trên thực tế, chúng ta chia sẻ trên mạng nhiều hơn mức độ chúng ta tưởng. Tất cả những thông tin mà bạn chia sẻ ngày hôm nay (có thể có hay không có sự đồng ý của bạn, hợp pháp hay phi pháp) có thể sẽ trở thành thứ chống lại bạn ngày mai. Khi bạn chia sẻ thông tin trên mạng, bạn đã vô tình trao cho kẻ khác quyền được khai thác các thông tin đó. Thông thường, mỗi trang mạng sẽ chỉ sử dụng dữ liệu của chúng ta ở một mức độ nào đó nhưng Facebook thì tham lam và hung bạo hơn tất cả các mạng xã hội khác. Facebook không coi chúng ta là khách hàng mà họ chỉ đối xử với chúng ta như là một sản phẩm của họ. Khách hàng đích thực của Facebook là các nhà quảng cáo – kẻ mà Facebook đang ra sức mời chào, rao bán chúng ta cho họ.
Kể từ đó, tôi đã xóa sạch sẽ tài khoản Facebook của mình và vĩnh viễn.
Bản thân tôi hiện nay vẫn là một người yêu thích các mạng xã hội và tôi sử dụng Likedin, Twitter và Wordpress để chia sẻ với những người quan tâm đến tôi những bài viết, những suy nghĩ hữu ích và sâu sắc. Tôi vẫn tin rằng internet là một công cụ mạnh mẽ để mang lại cho chúng ta nhiều thông tin hơn và khiến chúng ta trở nên sáng tạo hơn. Với một công cụ đúng đắn, chúng ta có thể được tiếp thêm sức mạnh.
Đã đến lúc, bạn và những người thân yêu của bạn cần xem xét và đánh giá lại lượng thời gian mà bạn tiêu tốn trên mạng xã hội phổ biến nhất thế giới này.
Tác giả: Chris Chan (Giám đốc Dự án, Chuyên gia tư vấn khách hàng của hãng phần mềm Inova Software ở New York đăng tải lên trang cá nhân của mình trên mạng xã hội nghề nghiệp Linkedin ngày 9/7/2014 - Infonet.vn lược dịch lại bài viết này)
Tình hình khai thác dầu mỏ ở Biển Đông
Nhiều người cứ tưởng rằng chỉ có mình VN khai thác dầu khí ở Biển Đông. Không phải vậy sau đây là vài thông tin về tình hình khai thác dầu khí hiện nay ở Biển Đông của VN và TQ:
1. Trung Quốc khai thác hai mỏ dầu mới ở Vịnh Bắc Bộ
Tân Hoa xã ngày 18/10/2012 đưa tin Tổng công ty Dầu khí Hải dương Trung Quốc (CNOOC) cho biết đã đưa vào sản xuất hai mỏ dầu mới nhất ở Vịnh Bắc Bộ là Weizhou 11-2 và Weizhou 6-9/6-10.
Trong một thông cáo báo chí ngày 18/10, CNOOC cho biết hai mỏ dầu mới Weizhou11-2 và Weizhou 6-9/6-10 đã được đưa vào khai thác thương mại thành công.
Mỏ dầu Weizhou 11-2, nằm ở Vịnh Bắc Bộ và nước biển ở đây có độ sâu trung bình khoảng 34,5m, hiện có 4 giếng sản xuất dầu. Mỏ này sử dụng các thiết bị hiện có của tập đoàn khai thác dầu Weizhou để giảm chi phí và đạt sản lượng cao nhất vào khoảng 3.960 thùng/ ngày trong năm 2012.
Mỏ dầu Weizhou 6-9/6-10 cũng nằm ở Vịnh Bắc Bộ, với nước biển có độ sâu trung bình 32,5m. Các hoạt động thăm dò và khai thác mỏ dầu này chủ yếu dựa vào thiết bị của các mỏ dầu xung quanh. Hiện thời, với 9 giếng dầu, Weizhou 6-9/6-10 dự kiến sẽ đạt công suất khai thác đỉnh điểm 5.870 thùng/ngày vào năm 2013.
Weizhou 11-2 và Weizhou 6-9/6-10 là hai mỏ dầu riêng rẽ và đều do CNOOC nắm 100% cổ phần.
CNOOC có tham vọng đạt mục tiêu khai thác 330-340 triệu thùng dầu trong năm nay........
2. Trung Quốc đòi tăng sản lượng dầu trên biển Đông
[Dantri, 12/6/2014] - Hãng tin tài chính Bloomberg dẫn lời ông Liao Hongyue, Giám đốc cảng dầu khí đảo Weizhou cho biết, CNOOC đang phát triển các mỏ dầu mới dựa trên các phát hiện dầu khí gần hòn đảo này, cách 80 hải lý từ biên giới với Việt Nam. Ngoài ra, theo ông Liao, CNOOC cũng đẩy mạnh khai thác các mỏ hiện có.
“Tôi tin tưởng sản lượng sẽ gia tăng một khi các mỏ mới bắt đầu đi vào hoạt động”, ông Liao nói với các nhà báo tới thăm cảng dầu khí Weizhou hôm 10/6.
Các giàn khoan dầu ở Weizhou của Trung Quốc hiện sản xuất 45.700 thùng tương đương dầu mỗi ngày, bằng khoảng 4% sản lượng toàn cầu của CNOOC. Tập đoàn này sản xuất 412 triệu thùng tương đương dầu trong năm 2013, trong đó có 61 triệu thùng đến từ công ty Nexen mà CNOOC thâu tóm của Canada.
Weizhou là khu vực sản xuất dầu lớn nhất của CNOOC ở phía Tây của biển Đông. Đây cũng là một trong 4 khu vực sản xuất dầu khí chính ngoài khơi của Trung Quốc gồm Vịnh Bohai, biển Hoa Đông, phía Đông của biển Đông, và phía Tây của biển Đông – nơi tiếp giáp với biên giới trên biển của Việt Nam. Năm ngoái, CNOOC mở một dự án khai thác dầu khí mới ở Weizhou, nâng số mỏ dầu hoạt động ở khu vực này lên 4 mỏ.
Các mỏ này có tên là WZ11-4, WZ11-1, WZ12-1 và WZ6-12, chủ yếu sản xuất dầu thô. Mỏ WZ6-12 đi vào hoạt động trong năm ngoái. Mới đây, CNOOC phát hiện thêm một khu vực mới có dầu, gọi là Weizhou 12-11.......
Zhanjiang, công ty con của CNOOC chịu trách nhiệm vận hành các dự án Weizhou, dự kiến sẽ tăng sản lượng dầu khí ở khu vực phía Tây của biển Đông lên 260.000 thùng tương đương dầu mỗi ngày vào năm 2015 và 350.000 thùng mỗi ngày vào năm 2020.......
(Theo Dân Trí)
3. Nợ vay lớn, Petro Vietnam khai thác mạnh dầu thô
[Doanh nghiệp, 2/12/2013] - Việt Nam có thể sẽ duy trì sản lượng khai thác dầu thô ở mức khoảng 340.000 thùng/ngày trong một vài năm tới. Theo hãng tin tài chính Bloomberg, đây là thông tin mà ông Lê Ngọc Sơn, Trưởng ban Khai thác dầu khí thuộc Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam (Petro Vietnam) đưa ra trong một buổi hội thảo mới đây tại TP.HCM.
Hãng tin này trích dẫn số liệu của hãng dầu lửa BP cho biết, năm ngoái, sản lượng dầu thô của Việt Nam đạt 348.000 thùng/ngày, tăng 10% so với năm 2011 và là mức cao nhất kể từ năm 2006.
1. Trung Quốc khai thác hai mỏ dầu mới ở Vịnh Bắc Bộ
Tân Hoa xã ngày 18/10/2012 đưa tin Tổng công ty Dầu khí Hải dương Trung Quốc (CNOOC) cho biết đã đưa vào sản xuất hai mỏ dầu mới nhất ở Vịnh Bắc Bộ là Weizhou 11-2 và Weizhou 6-9/6-10.
Trong một thông cáo báo chí ngày 18/10, CNOOC cho biết hai mỏ dầu mới Weizhou11-2 và Weizhou 6-9/6-10 đã được đưa vào khai thác thương mại thành công.
Mỏ dầu Weizhou 11-2, nằm ở Vịnh Bắc Bộ và nước biển ở đây có độ sâu trung bình khoảng 34,5m, hiện có 4 giếng sản xuất dầu. Mỏ này sử dụng các thiết bị hiện có của tập đoàn khai thác dầu Weizhou để giảm chi phí và đạt sản lượng cao nhất vào khoảng 3.960 thùng/ ngày trong năm 2012.
Mỏ dầu Weizhou 6-9/6-10 cũng nằm ở Vịnh Bắc Bộ, với nước biển có độ sâu trung bình 32,5m. Các hoạt động thăm dò và khai thác mỏ dầu này chủ yếu dựa vào thiết bị của các mỏ dầu xung quanh. Hiện thời, với 9 giếng dầu, Weizhou 6-9/6-10 dự kiến sẽ đạt công suất khai thác đỉnh điểm 5.870 thùng/ngày vào năm 2013.
Weizhou 11-2 và Weizhou 6-9/6-10 là hai mỏ dầu riêng rẽ và đều do CNOOC nắm 100% cổ phần.
CNOOC có tham vọng đạt mục tiêu khai thác 330-340 triệu thùng dầu trong năm nay........
2. Trung Quốc đòi tăng sản lượng dầu trên biển Đông
[Dantri, 12/6/2014] - Hãng tin tài chính Bloomberg dẫn lời ông Liao Hongyue, Giám đốc cảng dầu khí đảo Weizhou cho biết, CNOOC đang phát triển các mỏ dầu mới dựa trên các phát hiện dầu khí gần hòn đảo này, cách 80 hải lý từ biên giới với Việt Nam. Ngoài ra, theo ông Liao, CNOOC cũng đẩy mạnh khai thác các mỏ hiện có.
“Tôi tin tưởng sản lượng sẽ gia tăng một khi các mỏ mới bắt đầu đi vào hoạt động”, ông Liao nói với các nhà báo tới thăm cảng dầu khí Weizhou hôm 10/6.
Các giàn khoan dầu ở Weizhou của Trung Quốc hiện sản xuất 45.700 thùng tương đương dầu mỗi ngày, bằng khoảng 4% sản lượng toàn cầu của CNOOC. Tập đoàn này sản xuất 412 triệu thùng tương đương dầu trong năm 2013, trong đó có 61 triệu thùng đến từ công ty Nexen mà CNOOC thâu tóm của Canada.
Weizhou là khu vực sản xuất dầu lớn nhất của CNOOC ở phía Tây của biển Đông. Đây cũng là một trong 4 khu vực sản xuất dầu khí chính ngoài khơi của Trung Quốc gồm Vịnh Bohai, biển Hoa Đông, phía Đông của biển Đông, và phía Tây của biển Đông – nơi tiếp giáp với biên giới trên biển của Việt Nam. Năm ngoái, CNOOC mở một dự án khai thác dầu khí mới ở Weizhou, nâng số mỏ dầu hoạt động ở khu vực này lên 4 mỏ.
Các mỏ này có tên là WZ11-4, WZ11-1, WZ12-1 và WZ6-12, chủ yếu sản xuất dầu thô. Mỏ WZ6-12 đi vào hoạt động trong năm ngoái. Mới đây, CNOOC phát hiện thêm một khu vực mới có dầu, gọi là Weizhou 12-11.......
Zhanjiang, công ty con của CNOOC chịu trách nhiệm vận hành các dự án Weizhou, dự kiến sẽ tăng sản lượng dầu khí ở khu vực phía Tây của biển Đông lên 260.000 thùng tương đương dầu mỗi ngày vào năm 2015 và 350.000 thùng mỗi ngày vào năm 2020.......
(Theo Dân Trí)
3. Nợ vay lớn, Petro Vietnam khai thác mạnh dầu thô
[Doanh nghiệp, 2/12/2013] - Việt Nam có thể sẽ duy trì sản lượng khai thác dầu thô ở mức khoảng 340.000 thùng/ngày trong một vài năm tới. Theo hãng tin tài chính Bloomberg, đây là thông tin mà ông Lê Ngọc Sơn, Trưởng ban Khai thác dầu khí thuộc Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam (Petro Vietnam) đưa ra trong một buổi hội thảo mới đây tại TP.HCM.
Hãng tin này trích dẫn số liệu của hãng dầu lửa BP cho biết, năm ngoái, sản lượng dầu thô của Việt Nam đạt 348.000 thùng/ngày, tăng 10% so với năm 2011 và là mức cao nhất kể từ năm 2006.
Chia tay Viện Toán học
Sáng nay 9h 31/12/2013 Viện Toán tổ chức Tổng kết cuối năm. Sau khi Viện trưởng trình bày Báo cáo tổng kết là đến mục tặng quà cho các cán bộ về hưu trong năm nay. Viện trưởng GS TSKH Lê Tuấn Hoa tặng hoa và quà [1 chếc đĩa thủy tinh có khắc 2 dòng chữ "Viện Toán học kính tặng", Viện Toán có đặt hàng làm hàng trăm đĩa có khắc dòng chữ này để tặng cho tất cả các nhân viên về hưu, hãy còn nhiều] cho mình và Nguyễn Khoa Sơn (ảnh dưới)

Mình là nhân viên cuối cùng về hưu của Phòng Toán (tiền thân của Viện Toán học) thuộc Ủy ban khoa học và kỹ thuật nhà nước có trụ sở ở Phòng 1, tầng 2, nhà số 39, phố Trần Hưng Đạo, Hà Nội. Ngày 4/11/1969 cầm giấy phân công công tác (hồi đó sinh viên tốt nghiệp không phải đi xin việc như bây giờ mà Đảng phân công đi đâu thì đi đấy) của Trường ĐH Tổng hợp về Phòng Toán được Phòng quản trị phân cho ở Tầng cách nhiệt của tòa nhà Ủy ban, còn ăn cơm thì hàng ngày ăn ở nhà ăn của Ủy ban bên 27 Lý Thường Kiệt (Thư viện Khoa học và kỹ thuật).
Sau đó có thời Phòng Toán sơ tán về làng Phù Lưu Thượng (gần chùa Hương), xã Phù Lưu, huyện Ứng hòa, tỉnh Hà Tây. Làng này có 1 cái hồ rất rộng, trong lòng hồ là một ngôi đình bị chìm do 1 trận lụt từ ngày xưa, bơi ra giữ hồ có thể đứng chơi nước nhập đến cổ trên đỉnh 1 ngọn cây đa. Chiều chiều dân Phòng Toán cùng ra tắm hồ với dân làng. Thời gian ở đây khoảng 3 tháng, sau đó ông Nguyễn Văn Hiệu lại kéo quân chạy tiếp.
Sau đó Phòng Toán lên sơ tán ở xã Bàn Giản, huyện Lập Thạch, Vĩnh Phú - từ thị trấn Vĩnh Yên đi vào phải qua bến đò Bì La. Thời gian ở đây là lâu nhất, đến mãi đầu năm 1973 mới về Hà Nội (sau Hiệp định Paris).

Mình là nhân viên cuối cùng về hưu của Phòng Toán (tiền thân của Viện Toán học) thuộc Ủy ban khoa học và kỹ thuật nhà nước có trụ sở ở Phòng 1, tầng 2, nhà số 39, phố Trần Hưng Đạo, Hà Nội. Ngày 4/11/1969 cầm giấy phân công công tác (hồi đó sinh viên tốt nghiệp không phải đi xin việc như bây giờ mà Đảng phân công đi đâu thì đi đấy) của Trường ĐH Tổng hợp về Phòng Toán được Phòng quản trị phân cho ở Tầng cách nhiệt của tòa nhà Ủy ban, còn ăn cơm thì hàng ngày ăn ở nhà ăn của Ủy ban bên 27 Lý Thường Kiệt (Thư viện Khoa học và kỹ thuật).
Sau đó có thời Phòng Toán sơ tán về làng Phù Lưu Thượng (gần chùa Hương), xã Phù Lưu, huyện Ứng hòa, tỉnh Hà Tây. Làng này có 1 cái hồ rất rộng, trong lòng hồ là một ngôi đình bị chìm do 1 trận lụt từ ngày xưa, bơi ra giữ hồ có thể đứng chơi nước nhập đến cổ trên đỉnh 1 ngọn cây đa. Chiều chiều dân Phòng Toán cùng ra tắm hồ với dân làng. Thời gian ở đây khoảng 3 tháng, sau đó ông Nguyễn Văn Hiệu lại kéo quân chạy tiếp.
Sau đó Phòng Toán lên sơ tán ở xã Bàn Giản, huyện Lập Thạch, Vĩnh Phú - từ thị trấn Vĩnh Yên đi vào phải qua bến đò Bì La. Thời gian ở đây là lâu nhất, đến mãi đầu năm 1973 mới về Hà Nội (sau Hiệp định Paris).
Nếu bạn thấy mình giỏi mà mãi không thể thành công, thì bài này sẽ cho bạn câu trả lời
[Kenh13.info, 24/1/2014] - Có lần ngồi nhậu với anh bạn Vũ Nguyên Thành, tôi đã hợm hĩnh hỏi: “Em thấy mình cũng giỏi mà sao không thành công bằng người?”. Tôi nghĩ đây cũng là câu hỏi thường trực của nhiều bạn.
Tưởng ông bạn sẽ an ủi động viên là cứ kiên nhẫn, từ từ rồi khoai sẽ nhừ, hoặc cùng lắm là giải thích bằng số mệnh, nào ngờ hắn phang ngay: “Có giỏi gấp mười mà không biết hạn chế các Limiting Factor thì mãi vẫn thế thôi. Mức độ thành công của người lãnh đạo không phụ thuộc vào độ giỏi – giỏi là đương nhiên, là điều kiện cần – mà phụ thuộc vào các yếu tố giới hạn của anh ta”.
Tiến sĩ Vũ Nguyên Thành là chuyên gia về công nghệ sinh học. Hồi sinh viên bọn tôi thường thức thâu đêm trong ký túc xá Nhà Chính trên đồi Lê Nin, hút thuốc vặt, uống rượu, và bàn luận về Thuyết tiến hóa. Theo anh bạn, hình ảnh kỳ lạ nhất của thế giới sinh vật có lẽ là bức ảnh qua kính hiển vi điện tử của một chú virus đang tung ra chiếc vòi dài với chiều ngang chỉ mảnh cỡ vài phân tử, đầu vòi có móc nhọn, móc qua màng tế bào để xâm nhiễm vào cơ thể một con vi khuẩn, trông hệt như chiến thuyền Viking tung móc câu để đội cướp biển nhảy sang cướp các thương thuyền. Có điều ở đây không hiểu virus đã bắt chước đội Viking hay ngược lại.
Anh Thành giải thích về Limiting Factor của một hệ sinh vật. Để dễ hiểu lấy tạm hình ảnh một cây non đang lớn. Cây chỉ có thể phát triển và trưởng thành tốt nếu có đầy đủ các yếu tố cần thiết, là đất, phân bón, nước… để cung cấp dưỡng chất, là ánh sáng và khí trời để quang hợp. Nếu chỉ một trong các yếu tố đó bị hạn chế ắt cây sẽ không lớn được, còi cọc, thậm chí có thể chết. Ví dụ nếu thiếu nước thì dù có tăng cường các yếu tố khác như cho thật nhiều ánh sáng, hay bón nhiều phân… cây vẫn chỉ lớn được đến một giới hạn được xác lập bởi chính yếu tố thiếu nước.
Tổng quát hơn, năng lực của một hệ thống không bao giờ vượt qua và luôn bị khống chế chính bởi yếu tố giới hạn của hệ thống đó, cho dù các yếu tố khác trong hệ thống không bị giới hạn.
Lấy thêm một ví dụ. Bạn có chai La Vie đựng được 1 lít. Nếu chiếc chai bị một lỗ dò ngang thân (chính là yếu tố giới hạn cho khả năng trữ nước của chai), nước sẽ chảy ra và khả năng chứa nước của chai chỉ còn lại ngang mức xấp xỉ với vị trí lỗ dò trên thân. Chai có thể chứa được không tới nửa lít.
Hình ảnh dễ hiểu về Limiting Factor: để thùng chứa được nhiều nước hơn phải tăng được chiều dài của thanh gỗ ngắn nhất, chứ không phải của những thanh dài hơn.
Nói vậy để hiểu rằng mỗi người chúng ta, cho dù năng lực có tốt đến đâu nhưng vẫn sẽ bị những yếu tố giới hạn khống chế, và làm phung phí đi tài năng, như nước bị trào đi vậy. Điều này giải thích tại sao nhiều người hồi đi học rất thông minh, thi cử giỏi giang không kém ai, nhưng ra đời không thành công như bạn bè cùng trang lứa. Giải thích theo Limiting Factor thì có thể anh ta giỏi về năng lực nghề nghiệp, nhưng lại bị những yếu tố giới hạn, như tính cách chẳng hạn, mà các bạn anh ta – những người đang thành công hơn không vướng phải.
Đối với nhân sự, mỗi người đều có thể có hàng tá những tính cách mang tính Limiting Factors giới hạn sự thành công của mình: tính vô trách nhiệm, tính luộm thuộm, vô kỷ luật, thiếu kế hoạch, hay sai hẹn, ngại giao tiếp, thích nhậu nhẹt, hay bông lơn, thiếu hài hước, tính sợ Tây, hấp tấp vội vàng, quá chân thật, ngây thơ, quá ít nói hay kiệm lời, tính nói quá nhiều, thích chém gió, tính suồng sã, tính dặt dẹo, thiếu khả năng diễn đạt, tính lắng nghe kém, tính hiếu thắng, tính sợ đám đông, lười nhác, ngủ muộn, tính hay chỉ trích, trù dập, tính bài bạc, tính tham lam, ganh ghét, tính ngại giao hệ giao tiếp, tính lăng nhăng…
Một bạn lập trình giỏi nhưng luộm thuộm và thiếu kỷ luật rất khó thăng tiến. Một bạn bán hàng đầy kỹ năng nhưng luôn sai hẹn hẳn không thể thành công. Và một người uyên bác, tầm nhìn rộng nhưng thiếu kỹ năng diễn thuyết hoặc lười quan hệ chắc chắn không thể trở thành một lãnh đạo tốt.
Đối với nhân viên, việc phát huy các sở trường của mình sẽ là quan trọng hơn vì yếu tố giới hạn của các nhân viên sẽ được bổ khuyết bởi đồng nghiệp và hạn chế tối đa thông qua kỹ năng làm việc nhóm. Nhưng đối với lãnh đạo, thường là những kẻ cô đơn, việc hạn chế tiến tới loại bỏ các yếu tố giới hạn lại chính là chìa khóa cho các bước thành công tiếp theo.
Đối với một tổ chức, người lãnh đạo chính là yếu tố giới hạn của tổ chức đó. Một công ty sẽ chỉ phát triển được đến ngưỡng bị hạn chế bởi tầm của CEO. Khi đó, công ty chỉ có thể phát triển lên một tầm khác khi thay CEO mới, hoặc CEO cũ phải tự hạn chế hoặc loại bỏ được các yếu tố giới hạn đang cản trở bản thân và qua đó, cản trở cả tổ chức.
Không phải ai cũng có thể nhìn ra yếu tố giới hạn của mình, nhưng dù sao nhìn ra được còn là dễ. Để hạn chế hoặc loại bỏ hẳn nó mới là điều khó khăn, đòi hỏi một nghị lực phi thường mà ít người làm được. Những người đó thường dễ có thành công lớn.
Tôi có ông em xin được giấu tên, là luật sư giỏi, uyên bác đông tây kim cổ, hành xử chuẩn mực trước sau nhưng đường hoạn lộ thì rất gian nan vất vả. Tán gẫu với nhau hắn vẫn khoe bộ răng xấu kinh hoàng của hắn là quý tướng. Tôi cười bảo răng chính là limiting factor của chú, sửa đi. Hắn nghe lời, bỏ ra 30 triệu làm lại quả răng. Quả nhiên sau trúng cử đại biểu, lên ầm ầm như diều gặp gió. Cũng may là sửa răng dễ hơn nhiều so với sửa tính cách.
Còn yếu tố giới hạn của bạn là gì?
Tưởng ông bạn sẽ an ủi động viên là cứ kiên nhẫn, từ từ rồi khoai sẽ nhừ, hoặc cùng lắm là giải thích bằng số mệnh, nào ngờ hắn phang ngay: “Có giỏi gấp mười mà không biết hạn chế các Limiting Factor thì mãi vẫn thế thôi. Mức độ thành công của người lãnh đạo không phụ thuộc vào độ giỏi – giỏi là đương nhiên, là điều kiện cần – mà phụ thuộc vào các yếu tố giới hạn của anh ta”.
Tiến sĩ Vũ Nguyên Thành là chuyên gia về công nghệ sinh học. Hồi sinh viên bọn tôi thường thức thâu đêm trong ký túc xá Nhà Chính trên đồi Lê Nin, hút thuốc vặt, uống rượu, và bàn luận về Thuyết tiến hóa. Theo anh bạn, hình ảnh kỳ lạ nhất của thế giới sinh vật có lẽ là bức ảnh qua kính hiển vi điện tử của một chú virus đang tung ra chiếc vòi dài với chiều ngang chỉ mảnh cỡ vài phân tử, đầu vòi có móc nhọn, móc qua màng tế bào để xâm nhiễm vào cơ thể một con vi khuẩn, trông hệt như chiến thuyền Viking tung móc câu để đội cướp biển nhảy sang cướp các thương thuyền. Có điều ở đây không hiểu virus đã bắt chước đội Viking hay ngược lại.
Anh Thành giải thích về Limiting Factor của một hệ sinh vật. Để dễ hiểu lấy tạm hình ảnh một cây non đang lớn. Cây chỉ có thể phát triển và trưởng thành tốt nếu có đầy đủ các yếu tố cần thiết, là đất, phân bón, nước… để cung cấp dưỡng chất, là ánh sáng và khí trời để quang hợp. Nếu chỉ một trong các yếu tố đó bị hạn chế ắt cây sẽ không lớn được, còi cọc, thậm chí có thể chết. Ví dụ nếu thiếu nước thì dù có tăng cường các yếu tố khác như cho thật nhiều ánh sáng, hay bón nhiều phân… cây vẫn chỉ lớn được đến một giới hạn được xác lập bởi chính yếu tố thiếu nước.
Tổng quát hơn, năng lực của một hệ thống không bao giờ vượt qua và luôn bị khống chế chính bởi yếu tố giới hạn của hệ thống đó, cho dù các yếu tố khác trong hệ thống không bị giới hạn.
Lấy thêm một ví dụ. Bạn có chai La Vie đựng được 1 lít. Nếu chiếc chai bị một lỗ dò ngang thân (chính là yếu tố giới hạn cho khả năng trữ nước của chai), nước sẽ chảy ra và khả năng chứa nước của chai chỉ còn lại ngang mức xấp xỉ với vị trí lỗ dò trên thân. Chai có thể chứa được không tới nửa lít.
Hình ảnh dễ hiểu về Limiting Factor: để thùng chứa được nhiều nước hơn phải tăng được chiều dài của thanh gỗ ngắn nhất, chứ không phải của những thanh dài hơn.
Nói vậy để hiểu rằng mỗi người chúng ta, cho dù năng lực có tốt đến đâu nhưng vẫn sẽ bị những yếu tố giới hạn khống chế, và làm phung phí đi tài năng, như nước bị trào đi vậy. Điều này giải thích tại sao nhiều người hồi đi học rất thông minh, thi cử giỏi giang không kém ai, nhưng ra đời không thành công như bạn bè cùng trang lứa. Giải thích theo Limiting Factor thì có thể anh ta giỏi về năng lực nghề nghiệp, nhưng lại bị những yếu tố giới hạn, như tính cách chẳng hạn, mà các bạn anh ta – những người đang thành công hơn không vướng phải.
Đối với nhân sự, mỗi người đều có thể có hàng tá những tính cách mang tính Limiting Factors giới hạn sự thành công của mình: tính vô trách nhiệm, tính luộm thuộm, vô kỷ luật, thiếu kế hoạch, hay sai hẹn, ngại giao tiếp, thích nhậu nhẹt, hay bông lơn, thiếu hài hước, tính sợ Tây, hấp tấp vội vàng, quá chân thật, ngây thơ, quá ít nói hay kiệm lời, tính nói quá nhiều, thích chém gió, tính suồng sã, tính dặt dẹo, thiếu khả năng diễn đạt, tính lắng nghe kém, tính hiếu thắng, tính sợ đám đông, lười nhác, ngủ muộn, tính hay chỉ trích, trù dập, tính bài bạc, tính tham lam, ganh ghét, tính ngại giao hệ giao tiếp, tính lăng nhăng…
Một bạn lập trình giỏi nhưng luộm thuộm và thiếu kỷ luật rất khó thăng tiến. Một bạn bán hàng đầy kỹ năng nhưng luôn sai hẹn hẳn không thể thành công. Và một người uyên bác, tầm nhìn rộng nhưng thiếu kỹ năng diễn thuyết hoặc lười quan hệ chắc chắn không thể trở thành một lãnh đạo tốt.
Đối với nhân viên, việc phát huy các sở trường của mình sẽ là quan trọng hơn vì yếu tố giới hạn của các nhân viên sẽ được bổ khuyết bởi đồng nghiệp và hạn chế tối đa thông qua kỹ năng làm việc nhóm. Nhưng đối với lãnh đạo, thường là những kẻ cô đơn, việc hạn chế tiến tới loại bỏ các yếu tố giới hạn lại chính là chìa khóa cho các bước thành công tiếp theo.
Đối với một tổ chức, người lãnh đạo chính là yếu tố giới hạn của tổ chức đó. Một công ty sẽ chỉ phát triển được đến ngưỡng bị hạn chế bởi tầm của CEO. Khi đó, công ty chỉ có thể phát triển lên một tầm khác khi thay CEO mới, hoặc CEO cũ phải tự hạn chế hoặc loại bỏ được các yếu tố giới hạn đang cản trở bản thân và qua đó, cản trở cả tổ chức.
Không phải ai cũng có thể nhìn ra yếu tố giới hạn của mình, nhưng dù sao nhìn ra được còn là dễ. Để hạn chế hoặc loại bỏ hẳn nó mới là điều khó khăn, đòi hỏi một nghị lực phi thường mà ít người làm được. Những người đó thường dễ có thành công lớn.
Tôi có ông em xin được giấu tên, là luật sư giỏi, uyên bác đông tây kim cổ, hành xử chuẩn mực trước sau nhưng đường hoạn lộ thì rất gian nan vất vả. Tán gẫu với nhau hắn vẫn khoe bộ răng xấu kinh hoàng của hắn là quý tướng. Tôi cười bảo răng chính là limiting factor của chú, sửa đi. Hắn nghe lời, bỏ ra 30 triệu làm lại quả răng. Quả nhiên sau trúng cử đại biểu, lên ầm ầm như diều gặp gió. Cũng may là sửa răng dễ hơn nhiều so với sửa tính cách.
Còn yếu tố giới hạn của bạn là gì?
Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2014
HAI CHỊ EM
- Nín đi em, bố mẹ bận ra toà!
Chị lên bảy dỗ em trai ba tuổi
Thằng bé khóc, bụng chưa quen chịu đói
Hai bàn tay xé áo chị đòi cơm.
Bố mẹ đi từ sáng, khác mọi hôm
Không nấu nướng và không hề trò chuyện
Hai bóng nhỏ hai đầu ngõ hẻm
Cùng một đường, sao chẳng thể chờ nhau?
Biết lấy gì dỗ cho em nín đâu
Ngoài hai tiếng ra toà vừa nghe nói
Chắc nó nghĩ như ra đồng, ra bãi
Sớm muộn chi rồi bố mẹ cũng về.
Mẹ bế em âu yếm, vuốt ve
Bố xách nước khi mẹ vừa nhóm bếp
Nó sung sướng vào ra tíu tít
Rồi quây quần, nồi cơm mở vung ra.
Nó biết đâu bố mẹ nó ra toà
Đối mặt nhau, đối mặt cùng pháp lý
Chẳng phải chỗ năm xưa đi đăng ký
Chẳng phải lời dịu ngọt tháng ngày xa.
Nó biết đâu bố mẹ nó ra toà
Là cầm cưa xẻ ngang tình đoàn tụ
Đứa còn mẹ thì thôi, không còn bố
Hai chị em rồi sẽ mất nhau.
- Nín đi em… em khản giọng khóc gào
Chị mếu máo, đầm đìa nước mắt.
Những bố mẹ bên bờ chia cắt
Phút giây thôi, hãy nghe tiếng con mình.
1985, Vương Trọng
Chị lên bảy dỗ em trai ba tuổi
Thằng bé khóc, bụng chưa quen chịu đói
Hai bàn tay xé áo chị đòi cơm.
Bố mẹ đi từ sáng, khác mọi hôm
Không nấu nướng và không hề trò chuyện
Hai bóng nhỏ hai đầu ngõ hẻm
Cùng một đường, sao chẳng thể chờ nhau?
Biết lấy gì dỗ cho em nín đâu
Ngoài hai tiếng ra toà vừa nghe nói
Chắc nó nghĩ như ra đồng, ra bãi
Sớm muộn chi rồi bố mẹ cũng về.
Mẹ bế em âu yếm, vuốt ve
Bố xách nước khi mẹ vừa nhóm bếp
Nó sung sướng vào ra tíu tít
Rồi quây quần, nồi cơm mở vung ra.
Nó biết đâu bố mẹ nó ra toà
Đối mặt nhau, đối mặt cùng pháp lý
Chẳng phải chỗ năm xưa đi đăng ký
Chẳng phải lời dịu ngọt tháng ngày xa.
Nó biết đâu bố mẹ nó ra toà
Là cầm cưa xẻ ngang tình đoàn tụ
Đứa còn mẹ thì thôi, không còn bố
Hai chị em rồi sẽ mất nhau.
- Nín đi em… em khản giọng khóc gào
Chị mếu máo, đầm đìa nước mắt.
Những bố mẹ bên bờ chia cắt
Phút giây thôi, hãy nghe tiếng con mình.
1985, Vương Trọng
Nguồn gốc bài thơ: "Năm 1985, tôi có một người bạn cùng cơ quan đang sống ly thân với vợ và đa hai đứa con đến ở chung trong căn phòng làm việc. Hôm đó tôi đến tìm anh bạn thì gặp hai chị em đang chơi nhảy lò cò trên nền gạch. Tôi hỏi bố cháu đâu, con chị bảy tuổi trả lời hết sức hồn nhiên: " Bố mẹ cháu đang ra toà", rồi lại chơi với em, như chuyện ra toà kia chẳng có liên can gì đối với chúng. Tôi sững người và một tứ thơ hình thành: Đó là sự ngây thơ, hồn nhiên của những đứa trẻ và nguy cơ của việc bố mẹ ra toà mang lại. Trong bài thơ, tôi viết không hoàn toàn đúng thực tế mà mình đã chứng kiến, mà dựng cảnh thằng em khóc, đứa chị dùng chuyện bố mẹ ra toà như một món quà để dỗ em, vì nó không hề hiểu ra toà là gì." - Vương Trọng
Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014
Suy ngẫm
Bài 1. ĐỜI LÀ VÔ THƯỜNG
Hoa nở rồi lại tàn ...
Trăng tròn rồi lại khuyết ...
Sinh lão bệnh tử ...
Nét đẹp thiếu nữ rồi cũng phai tàn theo thời gian ...
Tiền bạc, cơ ngơi sự nghiệp, của cải, vật chất: có đó - mất đó ...
Sinh đó, diệt đó ...
Hòa bình rồi lại chiến tranh, không ai biết được ngày mai...
Đừng tự hào với cái đẹp mà mình đang có trên thân thể, vì chỉ cần 1 sự cố xảy ra, nó sẽ hư - xấu và bị hủy hoại hoàn toàn...
Thân thể con người là giả tạm. Đôi chân ấy có thể mất đi, đôi mắt ấy có thể mù lòa, trí não ấy sẽ không còn minh mẫn...
Ngay cả sự vật cũng không thể trường tồn với thời gian, huống chi thiên nhiên, con người và lòng người...
Và tình yêu không phải lúc nào cũng là mật ngọt.
Đời người: sinh - lão - bệnh - tử, có gì vui?
Biết là vô thường nhưng vẫn suy nghĩ, suy nghĩ với mục đích không chỉ tồn tại mà còn phấn đấu, trưởng thành và cao hơn hết tìm ra ý nghĩa, hạnh phúc, chân lý trong cuộc sống bình dị.
Khi vui phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là thường còn mãi. Khi đău khổ hãy nghĩ rằng nỗi đău này cũng không trường tồn. Nếu có thể sống qua những ngày bình an thì đó chính là hạnh phúc rồi.
Bài 2. NHỮNG LỜI KHUYÊN CHÍ LÝ
1. Hãy vui sống với tuổi già. Hãy vui với nguời khác như bạn bè, bà con - đừng tìm vui trong việc tích trữ của cải.
2. Hãy vui cuộc đời với người vợ / chồng, con cháu, bạn bè. Nguời khác yêu bạn, phải yêu chính bạn chớ không phải những gì bạn có. Yêu những gì bạn của bạn có chỉ gây khổ cho bạn mà thôi.
3. Hãy vui với lũ cháu nội ngoại của bạn (nếu bạn có), nhưng đừng làm kẻ giữ trẻ trọn thời gian. Trách nhiệm nuôi dạy trẻ là của cha mẹ nó. Sau khi bạn đã nuôi con nên nguời rồi, bạn không còn trách nhiệm gì với bầy cháu của bạn. Đừng thấy áy náy khi từ chối giữ trẻ nếu bạn không thấy thích thú chăm sóc trẻ.
4. Vui với những gì bạn có. Đừng lao nhọc tìm những gì bạn không có. Đã trễ rồi, thời gian không còn nhiều nữa.
5. Hãy sống với thực tại. Đừng sống cho quá khứ hay cho tương lai. Bạn có ngày hôm nay trong tay bạn. Ngày hôm qua thì đã qua, ngày mai thì chưa đến hoặc không bao giờ đến.
6. Lập chuơng trình tiêu xài hết tiền của mà bạn để dành. Bạn xứng đáng tiêu pha nó trong mấy năm còn lại của đời nguời. Nếu được, cứ đi du lịch. Để của lại cho con, chúng nó sẽ tranh dành nhau và nhiều chuyện rắc rối xảy ra sau khi bạn qua đời.
7. Tha thứ cho mình và cho nguời. Chấp nhận sự tha thứ. Vui hưởng sự bình an trong tâm hồn.
8. Chấp nhận sự già yếu, đau nhức của tuổi già. Hãy vui với những gì mình còn làm được
9. Làm quen với sự chết. Nó sẽ xảy ra. Đừng sợ hãi. Nó là một phần của cuộc đời. Chết là bắt đầu một cuộc đời mới hơn, tốt đẹp hơn. Chuẩn bị một cuộc sống mới với Đấng tạo hóa.
Bài 3. SAU KHI KẾT HÔN
Cái thiêng liêng, quý giá nhất, cái tưởng chừng bất biến, chẳng thể đổi rời đó là tình yêu cũng chẳng thể kéo dài mãi mãi. Bạn sẽ nhận thức được bài học này chỉ sau 1 vài năm kết hôn.
Song cũng đừng lấy đó làm buồn phiền. Khi tình yêu phai nhạt, sẽ có nghĩa vợ chồng, tình mẫu tử… lớn dần lên trong bạn. Trong cuộc sống cũng vậy, không gì có thể tồn tại mãi mãi, song cái này mất đi lại có cái khác nhen nhóm dần.
Sau một vài năm kết hôn, nếu bạn không còn nhận ra được chính mình nghĩa là bạn đã học được bài học vô cùng quan trọng: thay đổi là không thể tránh khỏi và bạn buộc phải chấp nhận nó.
Sau khi kết hôn, bạn sẽ nhận ra chỉ bạn mới là người bạn tốt nhất của chính mình, không ai khác trên thế giới này tốt hơn bạn cả.
Một trong những bài học quan trọng khác hôn nhân dạy cho mỗi chúng ta đó là bài học về vấn đề tiền bạc. Bạn sẽ nhận thức cuộc sống một cách thực tế hơn sau khi trải qua hôn nhân, rằng tiền bạc không thể mua được tình yêu song tình yêu cũng chẳng thể mang lại giàu có về tiền bạc cho bạn.
Bài 4. Lời khuyên của 1 người chăm tập luyện
1. Phải hiếm lắm thì bạn mới được sống làm kiếp người. Vậy thì hãy sống cho ra hồn một con người đi. Nghĩa là phải khỏe mạnh, minh mẫn, ăn ngon, ngủ yên, làm chuyện ấy bình thường, khả năng làm việc tốt và hưởng thụ được những thành quả lao động của mình làm ra.
2. Nếu đối với bản thân mình mà mỗi ngày không giành được một chút thời gian để chăm sóc nó, thì bạn không thể yêu thương và có trách nhiệm với người khác được. Và đương nhiên, bạn đừng ghen tị, ghanh ghét khi thấy người khác luôn khỏe mạnh, tươi trẻ để sống, làm việc, tận hưởng thành quả công việc của mình. Còn bạn thì ăn không được, ngủ không được, yêu cũng chẳng xong; thứ mà bạn hay phải tiếp xúc nhất là các loại thuốc thang.
Bài 5.

Bài 6.Vài điều tâm sự với các bạn có mối tình trục trặc, đừng quá sầu não
"..... Chúng ta bắt đầu già đi, để quên một người chắc không còn khó khăn như hồi còn trẻ, để từ bỏ một thứ không thuộc về mình không đến nỗi chết đi sống lại. Hãy cứ để chúng ta xa nhau, không nói năng gì, cứ để mọi thứ rơi rụng theo thời gian. Chúng ta suy cho cùng chỉ là những kẻ cố chấp nhưng lại dễ yếu lòng, hãy một lần để những thứ mơ hồ xuống và dành mối bận tâm cho những việc khác. Đã không là gì của nhau thì đừng cố gắng là gì của nhau thêm nữa, mỗi người đều có một con đường để chọn, một tình yêu để yêu, một giấc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ của họ.
Từ bỏ một thứ không thuộc về mình, nghe thì giản đơn, làm thì khó nhưng không phải là không làm được. Cuộc đời luôn dành cho chúng ta một lối rẽ, một lối rẽ có một người đứng chờ ta ở trước, cho ta một tình cảm mà ta thấy an toàn, cho ta một nơi để ta nương tựa, một mái ấm để ta trở về, quệt cho ta một giọt nước lăn khi ta khóc, cười cùng ta khi ta vui, pha cho ta cốc sữa khi bình minh lên, và cho ta dựa vào lưng vào lúc chiều tà,…
Gặp được nhau đã là duyên rồi, nên đừng trách duyên mỏng. Cũng đừng trách tình không sâu." - Copy Paste
Bài 7. Nỗi khổ của người giàu
1. Bà V., 51 tuổi, chuyên thầu bãi giữ xe và căng tin ở các bệnh viện và trường đại học sau hơn 10 năm bươn chải bà đã mua được một villa có cả hồ bơi ở khu dân cư Trung Sơn (quận 8) trị giá hơn 20 tỉ đồng.....Càng ngẫm bà càng thấy mình đúng là "hâm":
"Để có được cái villa này tôi đã phải gồng mình, mất mấy năm trời ăn không ngon ngủ không yên, đầu óc cứ quay cuồng trong việc nghĩ kế nghĩ chiêu làm sao đó để thắng thầu, để tiếp tục được thầu sau khi kết thúc hợp đồng và để có lợi từ chính những gói thầu.... Ngặt một nỗi nhà làm xong từ đó đến nay đã gần 10 năm nhưng tôi hầu như chẳng được hưởng thụ gì từ nó".
"Hai đứa con tôi một đứa đi du học, đứa còn lại cũng như vợ chồng tôi, sáng sớm rời khỏi nhà và chỉ về lúc khuya lắc khuya lơ. Nên nhà giao hết cho người giúp việc. Bởi vậy có hưởng tiện nghi gì ở cái villa này là ôsin nó hưởng, chứ tiếng là chủ nhân mà vợ chồng, con cái tôi có hưởng gì đâu. Qua camera, tôi thấy ôsin nó vào xông hơi, nó lao xuống hồ bơi, rồi nó mở máy lạnh nằm dài xem phim… mà thấy sao đời bất công, phi lý quá, mình làm chết xác để cho người giúp việc nó tận hưởng", bà V. kể. Nói đến đây, bà V. tặc lưỡi: "Vì những lý do đó nên tôi bán nhà kiếm cái vừa đủ ở cho khỏe".
2. Đại gia Vỹ, 47 tuổi, thường đi công tác ở châu Âu vừa bán biệt thự ở quận Thủ Đức và đang chọn mua căn hộ chung cư ở quận 1. Hỏi lý do, ông Vỹ thổ lộ: như nhiều người thành đạt, ông cũng "sắm" căn nhà hoành tráng nhưng chẳng mấy khi ở, đã vậy mỗi tháng phải chi khoảng 20 triệu đồng để trả tiền người giúp việc, bảo vệ, tiền xử lý hồ bơi và nhiều chi phí khác cho căn nhà.
Nghe bạn thân của mình khuyên nên dọn vô căn hộ ở cho khỏe, ông Vỹ ưng ý ngay. Ông bảo: "Mình đi có bảo vệ trông coi, chẳng lo bị trộm cướp thăm viếng và cũng chẳng phải cứ canh cánh lo kiếm người đắp vào chỗ bảo vệ, người giúp việc khi ra yêu sách đòi tăng lương không được là dọa nghỉ việc".......
Thái An (Báo Đất Việt)
Bài 8. 9 BÀI HỌC LÀM NGƯỜI
1. Trên đường đời, con sẽ gặp những người đối xử tệ với mình. Không ai có bổn phận phải đối xử tốt với con, trừ bố mẹ. Đối với những người đối xử tử tế với con, hãy trân trọng và biết ơn, nhưng cũng hãy đề phòng họ. Họ có thể đối tốt với con vì mục đích nào đó. Hãy tìm hiểu động cơ thực sự. Đừng vội kết luận một người là tốt chỉ đơn giản vì họ ưu ái con.
2. Không ai là không thể thay thế. Không có thứ gì trên thế giới này con phải bám chặt lấy hay cố sở hữu bằng mọi giá. Nếu con hiểu điều này, thì về sau, dù mất bất cứ điều gì trong đời, con vẫn có thể đứng vững.
3. Cuộc đời rất ngắn ngủi. Đừng phí thời gian và năng lượng vào những người, việc, thứ không cần thiết. Nếu con làm vậy, sau này con sẽ nhận ra rằng con đã lãng phí tất cả những ngày tháng qua.
4. Không có gì trên thế giới là mãi mãi, kể cả tình yêu. Tình cảm có thể thay đổi theo thời gian. Nếu một ngày nào đó con mất đi người con từng yêu tha thiết, hãy nhẫn nại. Đừng cố níu kéo những gì đã mất hay phóng đại cảm xúc của mình. Thời gian sẽ làm dịu nỗi đau. Thời gian sẽ hàn gắn tất cả.
5. Không phải tất cả những người thành công đều học hành đến nơi đến chốn, nhưng điều này không có nghĩa là con có thể bỏ bê việc học của mình. Kiến thức con có được là tài sản lớn nhất của con.
6. Bố không mong đợi con sẽ chăm lo cho bố khi bố về già. Cũng vậy, bố không có trách nhiệm phải bao bọc con khi con đã trưởng thành. Con có thể đi xe bus hay lái xe Benz đắt tiền. Tương tự, con có thể ăn mì gói hay bào ngư. Lựa chọn đó thực sự do con.
7. Con có thể đối xử tốt với người ta nhưng đừng hy vọng họ đáp lại con như vậy. Nếu con không thể nhìn thấu điều này, về sau con sẽ chỉ có thêm nhiều đau khổ, thất vọng.
8. Rất nhiều người mua vé số suốt nhiều năm nhưng cuối cùng họ vẫn trắng tay, nghèo đói. Để thành công hay giàu có, con đều phải nỗ lực hết mình. Có một điều đơn giản cần nhớ là: Trên thế giới này không có gì miễn phí.
9. Chúng ta ở bên nhau như một gia đình chỉ trong cuộc đời này thôi, dù con thích hay không. Vì thế, hãy trân trọng và nâng niu khi chúng ta bên nhau, chia sẻ, gắn bó. Dù muốn hay không, chúng ta sẽ không thể gặp nhau ở kiếp sau…
Hoa nở rồi lại tàn ...
Trăng tròn rồi lại khuyết ...
Sinh lão bệnh tử ...
Nét đẹp thiếu nữ rồi cũng phai tàn theo thời gian ...
Tiền bạc, cơ ngơi sự nghiệp, của cải, vật chất: có đó - mất đó ...
Sinh đó, diệt đó ...
Hòa bình rồi lại chiến tranh, không ai biết được ngày mai...
Đừng tự hào với cái đẹp mà mình đang có trên thân thể, vì chỉ cần 1 sự cố xảy ra, nó sẽ hư - xấu và bị hủy hoại hoàn toàn...
Thân thể con người là giả tạm. Đôi chân ấy có thể mất đi, đôi mắt ấy có thể mù lòa, trí não ấy sẽ không còn minh mẫn...
Ngay cả sự vật cũng không thể trường tồn với thời gian, huống chi thiên nhiên, con người và lòng người...
Và tình yêu không phải lúc nào cũng là mật ngọt.
Đời người: sinh - lão - bệnh - tử, có gì vui?
Biết là vô thường nhưng vẫn suy nghĩ, suy nghĩ với mục đích không chỉ tồn tại mà còn phấn đấu, trưởng thành và cao hơn hết tìm ra ý nghĩa, hạnh phúc, chân lý trong cuộc sống bình dị.
Khi vui phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là thường còn mãi. Khi đău khổ hãy nghĩ rằng nỗi đău này cũng không trường tồn. Nếu có thể sống qua những ngày bình an thì đó chính là hạnh phúc rồi.
Bài 2. NHỮNG LỜI KHUYÊN CHÍ LÝ
1. Hãy vui sống với tuổi già. Hãy vui với nguời khác như bạn bè, bà con - đừng tìm vui trong việc tích trữ của cải.
2. Hãy vui cuộc đời với người vợ / chồng, con cháu, bạn bè. Nguời khác yêu bạn, phải yêu chính bạn chớ không phải những gì bạn có. Yêu những gì bạn của bạn có chỉ gây khổ cho bạn mà thôi.
3. Hãy vui với lũ cháu nội ngoại của bạn (nếu bạn có), nhưng đừng làm kẻ giữ trẻ trọn thời gian. Trách nhiệm nuôi dạy trẻ là của cha mẹ nó. Sau khi bạn đã nuôi con nên nguời rồi, bạn không còn trách nhiệm gì với bầy cháu của bạn. Đừng thấy áy náy khi từ chối giữ trẻ nếu bạn không thấy thích thú chăm sóc trẻ.
4. Vui với những gì bạn có. Đừng lao nhọc tìm những gì bạn không có. Đã trễ rồi, thời gian không còn nhiều nữa.
5. Hãy sống với thực tại. Đừng sống cho quá khứ hay cho tương lai. Bạn có ngày hôm nay trong tay bạn. Ngày hôm qua thì đã qua, ngày mai thì chưa đến hoặc không bao giờ đến.
6. Lập chuơng trình tiêu xài hết tiền của mà bạn để dành. Bạn xứng đáng tiêu pha nó trong mấy năm còn lại của đời nguời. Nếu được, cứ đi du lịch. Để của lại cho con, chúng nó sẽ tranh dành nhau và nhiều chuyện rắc rối xảy ra sau khi bạn qua đời.
7. Tha thứ cho mình và cho nguời. Chấp nhận sự tha thứ. Vui hưởng sự bình an trong tâm hồn.
8. Chấp nhận sự già yếu, đau nhức của tuổi già. Hãy vui với những gì mình còn làm được
9. Làm quen với sự chết. Nó sẽ xảy ra. Đừng sợ hãi. Nó là một phần của cuộc đời. Chết là bắt đầu một cuộc đời mới hơn, tốt đẹp hơn. Chuẩn bị một cuộc sống mới với Đấng tạo hóa.
Bài 3. SAU KHI KẾT HÔN
Cái thiêng liêng, quý giá nhất, cái tưởng chừng bất biến, chẳng thể đổi rời đó là tình yêu cũng chẳng thể kéo dài mãi mãi. Bạn sẽ nhận thức được bài học này chỉ sau 1 vài năm kết hôn.
Song cũng đừng lấy đó làm buồn phiền. Khi tình yêu phai nhạt, sẽ có nghĩa vợ chồng, tình mẫu tử… lớn dần lên trong bạn. Trong cuộc sống cũng vậy, không gì có thể tồn tại mãi mãi, song cái này mất đi lại có cái khác nhen nhóm dần.
Sau một vài năm kết hôn, nếu bạn không còn nhận ra được chính mình nghĩa là bạn đã học được bài học vô cùng quan trọng: thay đổi là không thể tránh khỏi và bạn buộc phải chấp nhận nó.
Sau khi kết hôn, bạn sẽ nhận ra chỉ bạn mới là người bạn tốt nhất của chính mình, không ai khác trên thế giới này tốt hơn bạn cả.
Một trong những bài học quan trọng khác hôn nhân dạy cho mỗi chúng ta đó là bài học về vấn đề tiền bạc. Bạn sẽ nhận thức cuộc sống một cách thực tế hơn sau khi trải qua hôn nhân, rằng tiền bạc không thể mua được tình yêu song tình yêu cũng chẳng thể mang lại giàu có về tiền bạc cho bạn.
Bài 4. Lời khuyên của 1 người chăm tập luyện
1. Phải hiếm lắm thì bạn mới được sống làm kiếp người. Vậy thì hãy sống cho ra hồn một con người đi. Nghĩa là phải khỏe mạnh, minh mẫn, ăn ngon, ngủ yên, làm chuyện ấy bình thường, khả năng làm việc tốt và hưởng thụ được những thành quả lao động của mình làm ra.
2. Nếu đối với bản thân mình mà mỗi ngày không giành được một chút thời gian để chăm sóc nó, thì bạn không thể yêu thương và có trách nhiệm với người khác được. Và đương nhiên, bạn đừng ghen tị, ghanh ghét khi thấy người khác luôn khỏe mạnh, tươi trẻ để sống, làm việc, tận hưởng thành quả công việc của mình. Còn bạn thì ăn không được, ngủ không được, yêu cũng chẳng xong; thứ mà bạn hay phải tiếp xúc nhất là các loại thuốc thang.
Bài 5.

Bài 6.Vài điều tâm sự với các bạn có mối tình trục trặc, đừng quá sầu não
"..... Chúng ta bắt đầu già đi, để quên một người chắc không còn khó khăn như hồi còn trẻ, để từ bỏ một thứ không thuộc về mình không đến nỗi chết đi sống lại. Hãy cứ để chúng ta xa nhau, không nói năng gì, cứ để mọi thứ rơi rụng theo thời gian. Chúng ta suy cho cùng chỉ là những kẻ cố chấp nhưng lại dễ yếu lòng, hãy một lần để những thứ mơ hồ xuống và dành mối bận tâm cho những việc khác. Đã không là gì của nhau thì đừng cố gắng là gì của nhau thêm nữa, mỗi người đều có một con đường để chọn, một tình yêu để yêu, một giấc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ của họ.
Từ bỏ một thứ không thuộc về mình, nghe thì giản đơn, làm thì khó nhưng không phải là không làm được. Cuộc đời luôn dành cho chúng ta một lối rẽ, một lối rẽ có một người đứng chờ ta ở trước, cho ta một tình cảm mà ta thấy an toàn, cho ta một nơi để ta nương tựa, một mái ấm để ta trở về, quệt cho ta một giọt nước lăn khi ta khóc, cười cùng ta khi ta vui, pha cho ta cốc sữa khi bình minh lên, và cho ta dựa vào lưng vào lúc chiều tà,…
Gặp được nhau đã là duyên rồi, nên đừng trách duyên mỏng. Cũng đừng trách tình không sâu." - Copy Paste
Bài 7. Nỗi khổ của người giàu
1. Bà V., 51 tuổi, chuyên thầu bãi giữ xe và căng tin ở các bệnh viện và trường đại học sau hơn 10 năm bươn chải bà đã mua được một villa có cả hồ bơi ở khu dân cư Trung Sơn (quận 8) trị giá hơn 20 tỉ đồng.....Càng ngẫm bà càng thấy mình đúng là "hâm":
"Để có được cái villa này tôi đã phải gồng mình, mất mấy năm trời ăn không ngon ngủ không yên, đầu óc cứ quay cuồng trong việc nghĩ kế nghĩ chiêu làm sao đó để thắng thầu, để tiếp tục được thầu sau khi kết thúc hợp đồng và để có lợi từ chính những gói thầu.... Ngặt một nỗi nhà làm xong từ đó đến nay đã gần 10 năm nhưng tôi hầu như chẳng được hưởng thụ gì từ nó".
"Hai đứa con tôi một đứa đi du học, đứa còn lại cũng như vợ chồng tôi, sáng sớm rời khỏi nhà và chỉ về lúc khuya lắc khuya lơ. Nên nhà giao hết cho người giúp việc. Bởi vậy có hưởng tiện nghi gì ở cái villa này là ôsin nó hưởng, chứ tiếng là chủ nhân mà vợ chồng, con cái tôi có hưởng gì đâu. Qua camera, tôi thấy ôsin nó vào xông hơi, nó lao xuống hồ bơi, rồi nó mở máy lạnh nằm dài xem phim… mà thấy sao đời bất công, phi lý quá, mình làm chết xác để cho người giúp việc nó tận hưởng", bà V. kể. Nói đến đây, bà V. tặc lưỡi: "Vì những lý do đó nên tôi bán nhà kiếm cái vừa đủ ở cho khỏe".
2. Đại gia Vỹ, 47 tuổi, thường đi công tác ở châu Âu vừa bán biệt thự ở quận Thủ Đức và đang chọn mua căn hộ chung cư ở quận 1. Hỏi lý do, ông Vỹ thổ lộ: như nhiều người thành đạt, ông cũng "sắm" căn nhà hoành tráng nhưng chẳng mấy khi ở, đã vậy mỗi tháng phải chi khoảng 20 triệu đồng để trả tiền người giúp việc, bảo vệ, tiền xử lý hồ bơi và nhiều chi phí khác cho căn nhà.
Nghe bạn thân của mình khuyên nên dọn vô căn hộ ở cho khỏe, ông Vỹ ưng ý ngay. Ông bảo: "Mình đi có bảo vệ trông coi, chẳng lo bị trộm cướp thăm viếng và cũng chẳng phải cứ canh cánh lo kiếm người đắp vào chỗ bảo vệ, người giúp việc khi ra yêu sách đòi tăng lương không được là dọa nghỉ việc".......
Thái An (Báo Đất Việt)
Bài 8. 9 BÀI HỌC LÀM NGƯỜI
1. Trên đường đời, con sẽ gặp những người đối xử tệ với mình. Không ai có bổn phận phải đối xử tốt với con, trừ bố mẹ. Đối với những người đối xử tử tế với con, hãy trân trọng và biết ơn, nhưng cũng hãy đề phòng họ. Họ có thể đối tốt với con vì mục đích nào đó. Hãy tìm hiểu động cơ thực sự. Đừng vội kết luận một người là tốt chỉ đơn giản vì họ ưu ái con.
2. Không ai là không thể thay thế. Không có thứ gì trên thế giới này con phải bám chặt lấy hay cố sở hữu bằng mọi giá. Nếu con hiểu điều này, thì về sau, dù mất bất cứ điều gì trong đời, con vẫn có thể đứng vững.
3. Cuộc đời rất ngắn ngủi. Đừng phí thời gian và năng lượng vào những người, việc, thứ không cần thiết. Nếu con làm vậy, sau này con sẽ nhận ra rằng con đã lãng phí tất cả những ngày tháng qua.
4. Không có gì trên thế giới là mãi mãi, kể cả tình yêu. Tình cảm có thể thay đổi theo thời gian. Nếu một ngày nào đó con mất đi người con từng yêu tha thiết, hãy nhẫn nại. Đừng cố níu kéo những gì đã mất hay phóng đại cảm xúc của mình. Thời gian sẽ làm dịu nỗi đau. Thời gian sẽ hàn gắn tất cả.
5. Không phải tất cả những người thành công đều học hành đến nơi đến chốn, nhưng điều này không có nghĩa là con có thể bỏ bê việc học của mình. Kiến thức con có được là tài sản lớn nhất của con.
6. Bố không mong đợi con sẽ chăm lo cho bố khi bố về già. Cũng vậy, bố không có trách nhiệm phải bao bọc con khi con đã trưởng thành. Con có thể đi xe bus hay lái xe Benz đắt tiền. Tương tự, con có thể ăn mì gói hay bào ngư. Lựa chọn đó thực sự do con.
7. Con có thể đối xử tốt với người ta nhưng đừng hy vọng họ đáp lại con như vậy. Nếu con không thể nhìn thấu điều này, về sau con sẽ chỉ có thêm nhiều đau khổ, thất vọng.
8. Rất nhiều người mua vé số suốt nhiều năm nhưng cuối cùng họ vẫn trắng tay, nghèo đói. Để thành công hay giàu có, con đều phải nỗ lực hết mình. Có một điều đơn giản cần nhớ là: Trên thế giới này không có gì miễn phí.
9. Chúng ta ở bên nhau như một gia đình chỉ trong cuộc đời này thôi, dù con thích hay không. Vì thế, hãy trân trọng và nâng niu khi chúng ta bên nhau, chia sẻ, gắn bó. Dù muốn hay không, chúng ta sẽ không thể gặp nhau ở kiếp sau…
Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014
Công nghệ in 3D sẽ làm thay đổi cả thế giới
Vào đầu những năm 1980, một kỹ sư tên là Chuck Hall đã có ý tưởng vô cùng đặc biệt về một chiếc máy có thể in các hình khối 3D. Ý tưởng lúc đó bị nhiều người coi là xa với, chỉ có trong những tác phẩm khoa học viễn tưởng. Tuy nhiên cho đến nay, công nghệ in 3D không chỉ trở thành hiện thực mà ứng dụng của nó còn vươn xa hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng.
Xem chi tiết....
Xem chi tiết....
Ưng cái bụng
Trong môt chuyến đi công tác “xuyên Tây Bắc” của vị Chủ tịch Phường ở Hà Nội nọ, khi đi qua một bản Mèo, xe ô tô của Chủ tịch Phường không may chẹt chết một con lợn chạy qua đường. Xe chưa kịp dừng hẳn thì một chàng trai người Mèo đã chạy vụt ra:
- Này thằng người Kinh kia! Xe của mày đè chết con lợn của tao rồi! Mày phải đền tao, đềnmột con lợn sống và thêm tiền để tao làm ma cho con lợn chết!
Xem chi tiết ....
- Này thằng người Kinh kia! Xe của mày đè chết con lợn của tao rồi! Mày phải đền tao, đềnmột con lợn sống và thêm tiền để tao làm ma cho con lợn chết!
Xem chi tiết ....
Truyện cười 1
1. Chết vì ngực, sống vì ngực.
Một phụ nữ người Rwanda luôn bị bạn bè trêu chọc vì có bộ ngực hình trái mướp, chán đời muốn tự tử. Người phụ nữ xin tư vấn qua điện thoải hỏi bác sỹ có thể bắn vào đâu để có thể chết ngay lập tức mà không gây đau đớn. Bác sỹ nói cứ nhằm vào đầu ngực mà bóp cò. Y lời, người phụ nữ này rút súng nhằm đầu "ti" của mình và “đoàng”. Bất ngờ thay, chị ta không chết mà lại bị thương ở đầu gối!
2. Quần áo ngủ của phụ nữ nói lên điều gì?
Lý giải tại sao quần áo ngủ của phụ nữ lại in hoa còn quần áo ngủ của đàn ông (bộ Pijama) lại thường có kẻ sọc, tạp chí “Bí mật đàn ông” lý giải: Quần áo ngủ dành để mặc ban đêm. Ban đêm đối với phụ nữ là mùa xuân nên quần áo có hoa, còn với đàn ông là... lao động khổ sai nên quần áo của họ có kẻ sọc như tội nhân.
3. Nói thật lòng với phụ nữ.
Tạp chí “Nói thật” số mới ra gần đây viết: Nhiều phụ nữ thường nghĩ rằng đi bơi nhiều có thể giảm béo, điều đó hoàn toàn sai lầm. Hãy xem con cá voi ngày nào nó chẳng bơi, bạn có thấy nó gầy tẹo nào không? Câu trả lời là “không!”. Vậy hãy nói “không!” với phụ nữ khi họ xin tiền bạn đi học bơi giảm béo!
4. Lười biếng nhất
- Các anh này, tôi có việc dễ dàng thoải mái cho người nào lười biếng nhất nông trại này. Người nào lười nhất bước ra phía trước?
Ngay tức khắc chín người trong nhóm cùng bước lên. Ông chủ trại đầy hy vọng hỏi người còn lại:
- Tại sao anh không bước ra phía trước cùng những người khác?
Người này đáp:
- Mất công bước lên quá.
5. Tin vui vợ có thai (Theo Eva Thủy Chung)
Người chồng khi biết vợ có thai thì vô cùng vui mừng. Anh muốn cho tất cả mọi người biết tin này nên lấy điện thoại của vợ nhắn tin: "Tôi đã có thai" gửi đi cho tất cả mọi người trong danh bạ.
Được một lúc thấy mẹ vợ trả lời: "Sao nói là chồng không sinh được, con lại quan hệ với thằng Tiểu Lí à".
Anh rể trả lời: "Cô tính xử lí thế nào?".
Tiếp theo một người bạn thân nhắn tin: "Chúng ta đã nửa năm không gặp nhau, cô đừng đổ lên đầu tôi".
Đồng nghiệp nhắn: "Không phải chứ? Mới 2 ngày mà".
Cấp trên trả lời: "Tôi cho cô 10 triệu, cô nghỉ ngơi một thời gian đi".
Khách hàng nhắn tin: "Được rồi, cô đừng hù dọa tôi, ngày mai cô tới nhà tôi, chúng ta sẽ kí hợp đồng".
Một người lạ nhắn: "Cô li dị, chúng ta sẽ giữ đứa bé".
Một người lạ khác nhắn: "Hôm đó còn có giám đốc, không phải cô tính nói là của tôi chứ?".
Và một người lạ khác nhắn: "Đừng đùa chứ, tôi đã phẫu thuật triệt sản rồi".
6. 21 tuổi, lần đầu tiên làm chuyện ấy
Tôi vuốt keo và xịt nhẹ nước hoa, hôm nay là lần đầu làm chuyện ấy nên tôi muốn mình thật đẹp, mặc dù lâu nay dù đi đâu tôi cũng chỉ ăn mặc xoàng xĩnh. Tôi bắt đầu xuất phát để đi làm chuyện ấy.
Trong túi tôi đã có sẵn một thứ vô cùng quan trọng để hoạt động của tôi có thể diễn ra trôi chảy và toàn vẹn... Nói các bạn đừng cười, năm nay tôi đã 21 tuổi rồi mà chưa lần nào được làm chuyện ấy.
Tôi cũng chưa rõ lắm sẽ phải làm chuyện ấy thế nào, phải đút đút gì đó ra sao, hay có phải làm gì trước khi đút không?
Nếu làm không đúng thì sao, ngại thật. Nhưng mà nghe mọi người nói cũng đơn giản thôi nên cũng có yên tâm phần nào. Rồi sẽ được sung sướng lắm, ai cũng nói vậy, dù chưa rõ là sẽ sung sướng ở chỗ nào nhưng tôi cũng thấy lòng trào dâng sự náo nức.
Và cuối cùng tôi đã đến được nơi tôi sẽ được đút và từ đó trở thành người lớn thực sự.
Đối phương đã sẵn sàng ở đó chờ tôi đút. Tôi khởi động và làm những thao tác căn bản để chuẩn bị làm người lớn... Người tôi nóng ran, mồ hôi bắt đầu chảy lăn tăn trên từng thớ thịt trên khắp cơ thể, tôi cầm cái ấy và chuẩn bị đút.
Cái ấy của tôi dài gần 20 centimét, bây giờ nó chỉ còn cách lỗ 10 centimét, chỉ 10 centimét nữa thôi tôi sẽ thành người lớn. Tôi nhắm mắt , nín thở, cầm cái ấy xông thẳng vào cái lỗ.
9 centimét... 8 centimét... 7 centimét... 3 centimét... 1 centimét! Xoạp!
Cái ấy của tôi đã nằm gọn trong lỗ... Tôi nhắm mắt lại, sự sung sướng trào dâng trên toàn cơ thể... Tôi đã thành người lớn!
Sướng!..Ô Zê!
Tôi đút 1 cái, sướng tê người. Rồi đút cái thứ 2, không thể kìm nổi sự sung sướng lại nữa. Đút cái thứ 3, xúc cảm trào đang tột đỉnh!
Vậy là tôi đã đút được những lá phiếu của mình vào lỗ của hòm bỏ phiếu. Tôi đi bỏ phiếu cho cả bố và mẹ tôi, nên tổng cộng phải đút 3 cái phiếu. Chà, cái cảm giác này thật là sung sướng quá, tôi đã hoàn thành được trách nhiệm và nghĩa vụ của một người công dân là đi bỏ phiếu bầu cử
Tôi cũng đã thành người lớn rồi bạn ạ! Một cảm giác thật là YOMOST
Theo Van Hoa
7. Chết là rất sướng !
Có một ông lão bệnh nặng sắp chết nhưng ông rất sợ.
Một người bạn tới thăm, ông liền than thở:
- Tôi chắc chết mất. Không biết chết có sướng không?
- Dĩ nhiên là sướng rồi.
- Sao ông biết?
- Nếu sau khi chết mà không sướng, người ta chết sẽ đều trốn về cả chứ. Đàng này chẳng thấy một người chết nào về cả, đủ biết chết là sướng rồi!
8. Bú Vú Nào
Chồng đi vắng , vợ ngồi trước sân cho con bú .Tay hàng xóm "dê xồm" vô tình đi ngang ,thấy vậy bèn bước vào đứng nhìn một hồi rồi bước tới ,lấy tay bịt kín bên vú
của thằng bé đang bú và nói :
_Chú bịt vú này con bú vú nào ?
Thằng bé bèn bỏ sang vú bên cạnh bú tiếp ,lão ta lấy tay bịt vú
đó và nói :
_Chú bịt vú này con bú vú nào ?
Thằng bé lại bỏ vú đó về lại vú cũ ,lần này ,lão lấy cả hai tay bịt hết hai vú :
_Chú bịt hai vú con bú vú nào ?
Đang bú ngon lành bỗng có người "phá đám",thằng bé tức tối khóc thét lên ,vừa lúc anh chồng về tới ,một tay cầm khúc củi nhịp nhịp vừa nói :
_Tao chận ngõ này mày chạy ngõ nào???
Theo Nỗi buồn đời tôi
9. Chít, chít
Trên chuyến xe lam, một anh chàng ngồi cạnh cô gái. Bỗng anh chàng đau bụng muốn "đánh rắm". Sợ quê, anh cắn răng nín.
Nhưng, nó "đòi" dữ quá. Không biết làm sao, anh bật hát: "Đôi bồ câu trắng bay về đâu?"
Rồi nghiêng mông, phát ra hai tiếng: "Chít, chít".
Chưa hết, nó còn "đòi" nữa. Bí quá anh lại hát tiếp: "Đôi bồ câu trắng bay phương nào?"
Rồi nhẹ nhàng nghiêng mông: "Chít, chít".
Bỗng cô gái ngồi cạnh lên tiếng:
- Thả đại cả bầy luôn đi, thả từng đôi một đến bao giờ mới hết?
Theo Van Hoa
10. Voova mua băng vệ sinh
Vôva dắt em đi vào một siêu thị, chọn một bịch băng vệ sinh phụ nữ rồi mang ra quầy tính tiền. Lấy làm lạ, cô thu ngân nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, rồi không nén nổi tò mò, cô hỏi.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Cháu lên tám. - Vôva đáp.
Cô thu ngân hỏi tiếp:
- Thế cháu có biết thứ này để làm gì không?
- Cháu không rõ lắm. Nhưng thứ này không phải để cho cháu, mà cho thằng em cháu. - Vôva chỉ tay vào đứa em đi bên cạnh.
- Cho em cháu? - Cô gái tròn mắt ngạc nhiên.
- Đúng thế. Nó lên bốn tuổi. Chúng cháu xem trên tivi và thấy người ta nói rằng, nếu sử dụng thứ này, có thể bơi và đi xe đạp. Mà nó thì lại chưa biết cả hai thứ ấy...
Theo van Hoa
11. Vụ ám sát kinh hoàng
- Alô, ai đấy?
- A lô, đây là nhà tôi mà, ai đang cầm máy đó?
- Dạ, tôi là giúp việc.
- Ủa, nhà tôi có giúp việc đâu?
- Dạ, bà chủ vừa thuê tôi sáng nay.
- Thế bà chủ đâu?
- Dạ, bà chủ ngủ với ông chủ trên gác.
- Láo, tao là ông chủ.
- Dạ, bà chủ đang ngủ bà bảo ông kia là ông chủ ạ!
- Này, muốn có tiền không?
- Dạ...
- Lấy khẩu súng trong ngăn kéo, bắn bỏ hai đứa đó đi!
Pằng! Pằng...
- A lô, xong chưa?
- Dạ, xong rồi ạ!
- Bây giờ, gói xác, ném xuống hồ nước cạnh nhà.
- Dạ, cạnh nhà làm gì có hồ nước nào?
- Nhìn kỹ lại xem nào!
- Dạ, không có hồ nào ạ!
- Thôi chết, nhầm máy, xin lỗi nhé!
- ???!!
Theo Nỗi buồn đời tôi
12. Tẩu thuốc
Một cô gái mặc váy ngắn bước lên tàu điện. Không còn chỗ ngồi, cô nhìn quanh.
Vừa lúc đó có một chàng trai trẻ mời:
- Cô có thể ngồi lên đùi tôi.
- Tôi sợ làm gãy cái tẩu thuốc lá trong túi quần của anh.
Chàng trai trẻ chưa kịp đáp lại thì ông già khoảng 70 tuổi ân cần nói:.
.
Cô có thể ngồi trên đùi tôi, vì tôi đã bỏ thuốc 10 năm nay rồi.
Theo Nỗi buồn đời tôi
13. Tiếng Lóng
Ông bố ở quê ra thăm gia đình con trai ở phố. Đêm ấy , ông nghe vợ chồng con trai (vốn là dân cá độ bóng đá) nói chuyện:
- Mai cụ về, em định “nhét” cho cụ “5 xị” (500.000đ) ý anh thế nào?
- Thôi! “Đập” luôn cho cụ “vài chai” (vài triệu) cho cụ… tiêu luôn!
Hoảng hồn, nửa đêm cụ trèo cổng trốn về. Sáng mai, vợchồng người con nháo nhào đi tìm, về đến quê, thấy cụ rung đùi… uống chè:
- Sao bố về mà không nói cho tụi con biết?
- Biết cho anh chị… giết tôi à, tôi “thoát chết” là may rồi! Ở nán lại… không chết vì … 5 xị rượu, cũng chết vì bị chai đập vào đầu thôi.
Theo Bùi Đồng Lai
14. MẤY THẰNG NGUY HIỂM
Răng nói với Lưỡi:
- Tao mà phập nhẹ 1 cái chắc mày đau lắm nhờ !?
Lưỡi trả lời:
-Tao mà lỡ lời nói với ai thôi là 32 thằng đàn em của mày rụng hết đấy con ạ.
Mồm chen vào:
-Còn tao mà mở mồm nói dại với mấy thằng săm trổ ở đầu phố thì 2 thằng chúng mày lẫn vào nhau là cái chắc.
Não chốt hạ :
- Có im mịa nó hết đi không. Tao mà lao đầu vào tường bây giờ thì ngày mai cả lũ vào lò hoá thân Hoàn vũ !!!
Theo Ông Ngoại
Một phụ nữ người Rwanda luôn bị bạn bè trêu chọc vì có bộ ngực hình trái mướp, chán đời muốn tự tử. Người phụ nữ xin tư vấn qua điện thoải hỏi bác sỹ có thể bắn vào đâu để có thể chết ngay lập tức mà không gây đau đớn. Bác sỹ nói cứ nhằm vào đầu ngực mà bóp cò. Y lời, người phụ nữ này rút súng nhằm đầu "ti" của mình và “đoàng”. Bất ngờ thay, chị ta không chết mà lại bị thương ở đầu gối!
2. Quần áo ngủ của phụ nữ nói lên điều gì?
Lý giải tại sao quần áo ngủ của phụ nữ lại in hoa còn quần áo ngủ của đàn ông (bộ Pijama) lại thường có kẻ sọc, tạp chí “Bí mật đàn ông” lý giải: Quần áo ngủ dành để mặc ban đêm. Ban đêm đối với phụ nữ là mùa xuân nên quần áo có hoa, còn với đàn ông là... lao động khổ sai nên quần áo của họ có kẻ sọc như tội nhân.
3. Nói thật lòng với phụ nữ.
Tạp chí “Nói thật” số mới ra gần đây viết: Nhiều phụ nữ thường nghĩ rằng đi bơi nhiều có thể giảm béo, điều đó hoàn toàn sai lầm. Hãy xem con cá voi ngày nào nó chẳng bơi, bạn có thấy nó gầy tẹo nào không? Câu trả lời là “không!”. Vậy hãy nói “không!” với phụ nữ khi họ xin tiền bạn đi học bơi giảm béo!
4. Lười biếng nhất
- Các anh này, tôi có việc dễ dàng thoải mái cho người nào lười biếng nhất nông trại này. Người nào lười nhất bước ra phía trước?
Ngay tức khắc chín người trong nhóm cùng bước lên. Ông chủ trại đầy hy vọng hỏi người còn lại:
- Tại sao anh không bước ra phía trước cùng những người khác?
Người này đáp:
- Mất công bước lên quá.
5. Tin vui vợ có thai (Theo Eva Thủy Chung)
Người chồng khi biết vợ có thai thì vô cùng vui mừng. Anh muốn cho tất cả mọi người biết tin này nên lấy điện thoại của vợ nhắn tin: "Tôi đã có thai" gửi đi cho tất cả mọi người trong danh bạ.
Được một lúc thấy mẹ vợ trả lời: "Sao nói là chồng không sinh được, con lại quan hệ với thằng Tiểu Lí à".
Anh rể trả lời: "Cô tính xử lí thế nào?".
Tiếp theo một người bạn thân nhắn tin: "Chúng ta đã nửa năm không gặp nhau, cô đừng đổ lên đầu tôi".
Đồng nghiệp nhắn: "Không phải chứ? Mới 2 ngày mà".
Cấp trên trả lời: "Tôi cho cô 10 triệu, cô nghỉ ngơi một thời gian đi".
Khách hàng nhắn tin: "Được rồi, cô đừng hù dọa tôi, ngày mai cô tới nhà tôi, chúng ta sẽ kí hợp đồng".
Một người lạ nhắn: "Cô li dị, chúng ta sẽ giữ đứa bé".
Một người lạ khác nhắn: "Hôm đó còn có giám đốc, không phải cô tính nói là của tôi chứ?".
Và một người lạ khác nhắn: "Đừng đùa chứ, tôi đã phẫu thuật triệt sản rồi".
6. 21 tuổi, lần đầu tiên làm chuyện ấy
Tôi vuốt keo và xịt nhẹ nước hoa, hôm nay là lần đầu làm chuyện ấy nên tôi muốn mình thật đẹp, mặc dù lâu nay dù đi đâu tôi cũng chỉ ăn mặc xoàng xĩnh. Tôi bắt đầu xuất phát để đi làm chuyện ấy.
Trong túi tôi đã có sẵn một thứ vô cùng quan trọng để hoạt động của tôi có thể diễn ra trôi chảy và toàn vẹn... Nói các bạn đừng cười, năm nay tôi đã 21 tuổi rồi mà chưa lần nào được làm chuyện ấy.
Tôi cũng chưa rõ lắm sẽ phải làm chuyện ấy thế nào, phải đút đút gì đó ra sao, hay có phải làm gì trước khi đút không?
Nếu làm không đúng thì sao, ngại thật. Nhưng mà nghe mọi người nói cũng đơn giản thôi nên cũng có yên tâm phần nào. Rồi sẽ được sung sướng lắm, ai cũng nói vậy, dù chưa rõ là sẽ sung sướng ở chỗ nào nhưng tôi cũng thấy lòng trào dâng sự náo nức.
Và cuối cùng tôi đã đến được nơi tôi sẽ được đút và từ đó trở thành người lớn thực sự.
Đối phương đã sẵn sàng ở đó chờ tôi đút. Tôi khởi động và làm những thao tác căn bản để chuẩn bị làm người lớn... Người tôi nóng ran, mồ hôi bắt đầu chảy lăn tăn trên từng thớ thịt trên khắp cơ thể, tôi cầm cái ấy và chuẩn bị đút.
Cái ấy của tôi dài gần 20 centimét, bây giờ nó chỉ còn cách lỗ 10 centimét, chỉ 10 centimét nữa thôi tôi sẽ thành người lớn. Tôi nhắm mắt , nín thở, cầm cái ấy xông thẳng vào cái lỗ.
9 centimét... 8 centimét... 7 centimét... 3 centimét... 1 centimét! Xoạp!
Cái ấy của tôi đã nằm gọn trong lỗ... Tôi nhắm mắt lại, sự sung sướng trào dâng trên toàn cơ thể... Tôi đã thành người lớn!
Sướng!..Ô Zê!
Tôi đút 1 cái, sướng tê người. Rồi đút cái thứ 2, không thể kìm nổi sự sung sướng lại nữa. Đút cái thứ 3, xúc cảm trào đang tột đỉnh!
Vậy là tôi đã đút được những lá phiếu của mình vào lỗ của hòm bỏ phiếu. Tôi đi bỏ phiếu cho cả bố và mẹ tôi, nên tổng cộng phải đút 3 cái phiếu. Chà, cái cảm giác này thật là sung sướng quá, tôi đã hoàn thành được trách nhiệm và nghĩa vụ của một người công dân là đi bỏ phiếu bầu cử
Tôi cũng đã thành người lớn rồi bạn ạ! Một cảm giác thật là YOMOST
Theo Van Hoa
7. Chết là rất sướng !
Có một ông lão bệnh nặng sắp chết nhưng ông rất sợ.
Một người bạn tới thăm, ông liền than thở:
- Tôi chắc chết mất. Không biết chết có sướng không?
- Dĩ nhiên là sướng rồi.
- Sao ông biết?
- Nếu sau khi chết mà không sướng, người ta chết sẽ đều trốn về cả chứ. Đàng này chẳng thấy một người chết nào về cả, đủ biết chết là sướng rồi!
8. Bú Vú Nào
Chồng đi vắng , vợ ngồi trước sân cho con bú .Tay hàng xóm "dê xồm" vô tình đi ngang ,thấy vậy bèn bước vào đứng nhìn một hồi rồi bước tới ,lấy tay bịt kín bên vú
của thằng bé đang bú và nói :
_Chú bịt vú này con bú vú nào ?
Thằng bé bèn bỏ sang vú bên cạnh bú tiếp ,lão ta lấy tay bịt vú
đó và nói :
_Chú bịt vú này con bú vú nào ?
Thằng bé lại bỏ vú đó về lại vú cũ ,lần này ,lão lấy cả hai tay bịt hết hai vú :
_Chú bịt hai vú con bú vú nào ?
Đang bú ngon lành bỗng có người "phá đám",thằng bé tức tối khóc thét lên ,vừa lúc anh chồng về tới ,một tay cầm khúc củi nhịp nhịp vừa nói :
_Tao chận ngõ này mày chạy ngõ nào???
Theo Nỗi buồn đời tôi
9. Chít, chít
Trên chuyến xe lam, một anh chàng ngồi cạnh cô gái. Bỗng anh chàng đau bụng muốn "đánh rắm". Sợ quê, anh cắn răng nín.
Nhưng, nó "đòi" dữ quá. Không biết làm sao, anh bật hát: "Đôi bồ câu trắng bay về đâu?"
Rồi nghiêng mông, phát ra hai tiếng: "Chít, chít".
Chưa hết, nó còn "đòi" nữa. Bí quá anh lại hát tiếp: "Đôi bồ câu trắng bay phương nào?"
Rồi nhẹ nhàng nghiêng mông: "Chít, chít".
Bỗng cô gái ngồi cạnh lên tiếng:
- Thả đại cả bầy luôn đi, thả từng đôi một đến bao giờ mới hết?
Theo Van Hoa
10. Voova mua băng vệ sinh
Vôva dắt em đi vào một siêu thị, chọn một bịch băng vệ sinh phụ nữ rồi mang ra quầy tính tiền. Lấy làm lạ, cô thu ngân nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, rồi không nén nổi tò mò, cô hỏi.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Cháu lên tám. - Vôva đáp.
Cô thu ngân hỏi tiếp:
- Thế cháu có biết thứ này để làm gì không?
- Cháu không rõ lắm. Nhưng thứ này không phải để cho cháu, mà cho thằng em cháu. - Vôva chỉ tay vào đứa em đi bên cạnh.
- Cho em cháu? - Cô gái tròn mắt ngạc nhiên.
- Đúng thế. Nó lên bốn tuổi. Chúng cháu xem trên tivi và thấy người ta nói rằng, nếu sử dụng thứ này, có thể bơi và đi xe đạp. Mà nó thì lại chưa biết cả hai thứ ấy...
Theo van Hoa
11. Vụ ám sát kinh hoàng
- Alô, ai đấy?
- A lô, đây là nhà tôi mà, ai đang cầm máy đó?
- Dạ, tôi là giúp việc.
- Ủa, nhà tôi có giúp việc đâu?
- Dạ, bà chủ vừa thuê tôi sáng nay.
- Thế bà chủ đâu?
- Dạ, bà chủ ngủ với ông chủ trên gác.
- Láo, tao là ông chủ.
- Dạ, bà chủ đang ngủ bà bảo ông kia là ông chủ ạ!
- Này, muốn có tiền không?
- Dạ...
- Lấy khẩu súng trong ngăn kéo, bắn bỏ hai đứa đó đi!
Pằng! Pằng...
- A lô, xong chưa?
- Dạ, xong rồi ạ!
- Bây giờ, gói xác, ném xuống hồ nước cạnh nhà.
- Dạ, cạnh nhà làm gì có hồ nước nào?
- Nhìn kỹ lại xem nào!
- Dạ, không có hồ nào ạ!
- Thôi chết, nhầm máy, xin lỗi nhé!
- ???!!
Theo Nỗi buồn đời tôi
12. Tẩu thuốc
Một cô gái mặc váy ngắn bước lên tàu điện. Không còn chỗ ngồi, cô nhìn quanh.
Vừa lúc đó có một chàng trai trẻ mời:
- Cô có thể ngồi lên đùi tôi.
- Tôi sợ làm gãy cái tẩu thuốc lá trong túi quần của anh.
Chàng trai trẻ chưa kịp đáp lại thì ông già khoảng 70 tuổi ân cần nói:.
.
Cô có thể ngồi trên đùi tôi, vì tôi đã bỏ thuốc 10 năm nay rồi.
Theo Nỗi buồn đời tôi
13. Tiếng Lóng
Ông bố ở quê ra thăm gia đình con trai ở phố. Đêm ấy , ông nghe vợ chồng con trai (vốn là dân cá độ bóng đá) nói chuyện:
- Mai cụ về, em định “nhét” cho cụ “5 xị” (500.000đ) ý anh thế nào?
- Thôi! “Đập” luôn cho cụ “vài chai” (vài triệu) cho cụ… tiêu luôn!
Hoảng hồn, nửa đêm cụ trèo cổng trốn về. Sáng mai, vợchồng người con nháo nhào đi tìm, về đến quê, thấy cụ rung đùi… uống chè:
- Sao bố về mà không nói cho tụi con biết?
- Biết cho anh chị… giết tôi à, tôi “thoát chết” là may rồi! Ở nán lại… không chết vì … 5 xị rượu, cũng chết vì bị chai đập vào đầu thôi.
Theo Bùi Đồng Lai
14. MẤY THẰNG NGUY HIỂM
Răng nói với Lưỡi:
- Tao mà phập nhẹ 1 cái chắc mày đau lắm nhờ !?
Lưỡi trả lời:
-Tao mà lỡ lời nói với ai thôi là 32 thằng đàn em của mày rụng hết đấy con ạ.
Mồm chen vào:
-Còn tao mà mở mồm nói dại với mấy thằng săm trổ ở đầu phố thì 2 thằng chúng mày lẫn vào nhau là cái chắc.
Não chốt hạ :
- Có im mịa nó hết đi không. Tao mà lao đầu vào tường bây giờ thì ngày mai cả lũ vào lò hoá thân Hoàn vũ !!!
Theo Ông Ngoại
Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014
Đừng bao giờ khoe ảnh con cái lên Facebook
Không chỉ là một chuyên gia dữ liệu, Amy Webb luôn nhớ rằng mình "còn là một người mẹ". Với những hiểu biết của mình, cô quyết định sẽ không chia sẻ hình ảnh, thông tin của con lên Facebook hay bất cứ mạng xã hội nào.

Chưa chắc bọn trẻ sẽ muốn ai thấy hình ảnh này của chúng trong tương lai
"Không gì cả. Đơn giản vì đó là cách duy nhất để bảo vệ con khỏi các ứng dụng nhận diện khuôn mặt, lộ thông tin cá nhân và bị lạm dụng thông tin trên mạng Internet", Amy Webb chia sẻ trên tờ Slate (Mỹ).
Tôi nhớ rất rõ một bức ảnh chia sẻ trên Facebook, ảnh con gái của bạn tôi, tên là Kate, đứng bên ngoài ngôi nhà trong bộ bikini màu vàng, địa chỉ nhà ở ngay phía sau lưng cô bé. Bạn tôi chia sẻ bức ảnh với dòng chú thích: "Đi biển chơi nhân dịp Quốc tế Lao động".
Bức ảnh thu hút hơn 50 lượt “Like” (thích) từ bạn bè, có những người mà mẹ Kate cũng chỉ “hơi biết”. Thêm nữa, bức ảnh này nằm trong một album ảnh bao gồm 114 bức ảnh đủ thể loại khác của Kate, từ ngày cô bé chào đời cho đến nay.
Tôi hoàn toàn hiểu được mong muốn của bố mẹ Kate khi chụp hình cô bé, nhiều nhất có thể, bởi vì thời thơ ấu đáng yêu này sẽ qua rất nhanh. Nhưng tôi cũng biết rằng những bức ảnh bị chia sẻ lên mạng Internet sẽ có thể ảnh hưởng đến Kate khi cô bé trưởng thành.
Việc này không chỉ diễn ra với mình Kate, nó xảy ra với cả một thế hệ trẻ em sinh ra trong thời đại kỹ thuật số và mạng xã hội ngày nay.
Tuần trước, Facebook đã cập nhật chính sách riêng tư của họ. “Chúng tôi có thể đề nghị bạn bè của bạn đính thẻ (tag) tên bạn lên những bức ảnh của họ hoặc của người khác, bằng cách quét và so sánh những bức ảnh của người đó với những thông tin từ hồ sơ ảnh của bạn và cả các bức ảnh mà bạn đã từng được gắn thẻ”.
Điều đó có nghĩa là với mỗi bức ảnh được chia sẻ lên Facebook, bố mẹ Kate đã vô tình giúp Facebook kết hợp những thông tin “ảo” với đời thực của cô bé.
Các thuật toán sẽ phân tích những người xung quanh Kate, những mối liên hệ của họ trong các hình ảnh hay các bài viết chia sẻ có gắn tên Kate, và cuối cùng sẽ cơ bản “khoanh vùng” được tất cả mọi mối quan hệ quanh cô bé.
Vấn đề ở chỗ, Facebook mới chỉ là một trang, thông qua những hình ảnh đã tải lên Facebook, những video trên Youtube, những bài viết trên blog… bố mẹ Kate đã phơi bày những thông tin của cô bé, khiến Kate không còn chút hy vọng nào có thể “ẩn danh” trong tương lai nếu cô bé muốn.
Điều này cũng tạo ra những thách thức nhất định đối với tương lai của chính Kate. Có đến hàng trăm bức ảnh "đáng xấu hổ" và riêng tư hồi bé thơ của Kate sẽ tồn tại trên mạng xã hội, ai cũng có thể tìm kiếm và xem được.
Và nếu bố mẹ Kate viết về những kinh nghiệm tiêu cực khi nuôi dạy con cái trên Facebook của mình, liệu điều đó có ảnh hưởng tới việc ứng thí vào một trường đại học tốt của Kate trong tương lai? Hiện nay rất nhiều doanh nghiệp đã “soi” Facebook của ứng viên trước khi tuyển dụng, trong tương lai, các ban khảo thí liệu có làm điều tương tự?
Một vấn đề khác “xảo quyệt” và "nguy hiểm" hơn, có thể sẽ ảnh hưởng lớn hơn đến tương lai của Kate, đó là hiện nay rất nhiều các công nghệ nhận diện khuôn mặt đã và đang manh nha phát triển.
Năm 2011, một nhóm tin tặc đã xây dựng một ứng dụng cho phép bạn quét hình ảnh gương mặt bất kỳ và ứng dụng này sẽ ngay lập tức tìm kiếm, đem về các thông tin cá nhân cũng cùng tiểu sử cơ bản của người đó trên điện thoại di động.Các nhà phát triển cũng đã hoàn thiện chế độ nhận diện khuôn mặt API trên Google Glass.
Dù Google đã chính thức cấm dùng các ứng dụng nhận diện khuôn mặt nhưng điều đó vẫn không thể ngăn chặn được các ứng dụng này liên tiếp được phát triển.
Bố mẹ của Kate đã không chỉ tải lên một hay hai bức ảnh, ngày qua ngày, họ đã vô tình tạo ra cả một “kho dữ liệu” cho phép các thuật toán biết được ngày càng nhiều thứ về Kate.
Hiểu được những kiến thức này, tôi và chồng tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng trước khi con gái tôi ra đời. Chúng tôi quyết định là sẽ không bao giờ công khai bất cứ một hình ảnh hay thông tin riêng tư nào của con gái mình lên mạng. Thay vào đó, chúng tôi quyết định lập cho con gái mình một "kho dữ liệu trực tuyến" cho tương lai của con.
Đầu tiên, trước khi chọn tên cho con, chúng tôi chọn ra một vài những tên khả dĩ, tìm kiếm nó như là các từ khóa trên Google, soát các tin tức có liên quan thậm chí kiểm tra luôn các tài khoản Gmail xem đã có ai đăng ký chưa.
Sau khi đã có được một hiểu biết nhất định về những gì đang tồn tại trên Internet mà có thể liên quan tới cái tên của con gái mình, chúng tôi sẽ cân nhắc và lựa chọn cái tên phù hợp nhất cho con gái.
Khi hoàn tất việc chọn tên, chúng tôi đã đăng ký các tài khoản mạng xã hội cho con gái, tất cả được quy về một tài khoản email, đương nhiên cũng lấy theo tên con gái tôi, và cài đặt mật khẩu cũng như các chế độ khác để đảm bảo duy trì “kho dữ liệu kỹ thuật số” tương lai này cho con tôi.
Ngay khi vừa sinh ra, con gái tôi đã có sẵn tài khoản Facebook, Twitter, Instagram và kể cả là một tài khoản Github nhưng đến ngày hôm nay chúng tôi không hề chia sẻ bất cứ một nội dung nào trên tài khoản này.
Chúng tôi chỉ đăng ký, giữ duy trì hoạt động các tài khoản đó nhưng cài đặt chế độ riêng tư tuyệt đối.
Chúng tôi cũng thường xuyên kiểm tra trên các trang cá nhân của bạn bè và gia đình để đảm bảo gỡ tất cả các thẻ gắn nào liên quan đến con gái tôi. Tất cả những bạn bè và gia đình tôi đều hiểu về nguyên tắc ”không chia sẻ những thông tin liên quan đến bọn trẻ” của vợ chồng tôi.
Khi chúng tôi nghĩ rằng con gái đã đủ trưởng thành, chúng tôi sẽ trao lại quyền quản lý những tài khoản này cho con.
Con gái sẽ có cả kho dữ liệu số về bản thân mình và cô bé sẽ có quyền quyết định công bố những hình ảnh hay thông tin gì và công khai nó cho những ai. Điều đó nhằm tránh cho con tôi “bị” trở thành “người của công chúng” ngoài ý muốn.
Tôi ngưỡng mộ cha mẹ Kate, họ đang nuôi dạy Kate thành một người phụ nữ trẻ tuyệt vời trong tương lai. Nhưng tôi muốn nói ở đây, họ đã “cướp mất” quyền tự quyết của cô bé đối với những thông tin trên Internet của chính mình.
Lê Hương (lược dịch)
Chưa chắc bọn trẻ sẽ muốn ai thấy hình ảnh này của chúng trong tương lai
"Không gì cả. Đơn giản vì đó là cách duy nhất để bảo vệ con khỏi các ứng dụng nhận diện khuôn mặt, lộ thông tin cá nhân và bị lạm dụng thông tin trên mạng Internet", Amy Webb chia sẻ trên tờ Slate (Mỹ).
Tôi nhớ rất rõ một bức ảnh chia sẻ trên Facebook, ảnh con gái của bạn tôi, tên là Kate, đứng bên ngoài ngôi nhà trong bộ bikini màu vàng, địa chỉ nhà ở ngay phía sau lưng cô bé. Bạn tôi chia sẻ bức ảnh với dòng chú thích: "Đi biển chơi nhân dịp Quốc tế Lao động".
Bức ảnh thu hút hơn 50 lượt “Like” (thích) từ bạn bè, có những người mà mẹ Kate cũng chỉ “hơi biết”. Thêm nữa, bức ảnh này nằm trong một album ảnh bao gồm 114 bức ảnh đủ thể loại khác của Kate, từ ngày cô bé chào đời cho đến nay.
Tôi hoàn toàn hiểu được mong muốn của bố mẹ Kate khi chụp hình cô bé, nhiều nhất có thể, bởi vì thời thơ ấu đáng yêu này sẽ qua rất nhanh. Nhưng tôi cũng biết rằng những bức ảnh bị chia sẻ lên mạng Internet sẽ có thể ảnh hưởng đến Kate khi cô bé trưởng thành.
Việc này không chỉ diễn ra với mình Kate, nó xảy ra với cả một thế hệ trẻ em sinh ra trong thời đại kỹ thuật số và mạng xã hội ngày nay.
Tuần trước, Facebook đã cập nhật chính sách riêng tư của họ. “Chúng tôi có thể đề nghị bạn bè của bạn đính thẻ (tag) tên bạn lên những bức ảnh của họ hoặc của người khác, bằng cách quét và so sánh những bức ảnh của người đó với những thông tin từ hồ sơ ảnh của bạn và cả các bức ảnh mà bạn đã từng được gắn thẻ”.
Điều đó có nghĩa là với mỗi bức ảnh được chia sẻ lên Facebook, bố mẹ Kate đã vô tình giúp Facebook kết hợp những thông tin “ảo” với đời thực của cô bé.
Các thuật toán sẽ phân tích những người xung quanh Kate, những mối liên hệ của họ trong các hình ảnh hay các bài viết chia sẻ có gắn tên Kate, và cuối cùng sẽ cơ bản “khoanh vùng” được tất cả mọi mối quan hệ quanh cô bé.
Vấn đề ở chỗ, Facebook mới chỉ là một trang, thông qua những hình ảnh đã tải lên Facebook, những video trên Youtube, những bài viết trên blog… bố mẹ Kate đã phơi bày những thông tin của cô bé, khiến Kate không còn chút hy vọng nào có thể “ẩn danh” trong tương lai nếu cô bé muốn.
Điều này cũng tạo ra những thách thức nhất định đối với tương lai của chính Kate. Có đến hàng trăm bức ảnh "đáng xấu hổ" và riêng tư hồi bé thơ của Kate sẽ tồn tại trên mạng xã hội, ai cũng có thể tìm kiếm và xem được.
Và nếu bố mẹ Kate viết về những kinh nghiệm tiêu cực khi nuôi dạy con cái trên Facebook của mình, liệu điều đó có ảnh hưởng tới việc ứng thí vào một trường đại học tốt của Kate trong tương lai? Hiện nay rất nhiều doanh nghiệp đã “soi” Facebook của ứng viên trước khi tuyển dụng, trong tương lai, các ban khảo thí liệu có làm điều tương tự?
Một vấn đề khác “xảo quyệt” và "nguy hiểm" hơn, có thể sẽ ảnh hưởng lớn hơn đến tương lai của Kate, đó là hiện nay rất nhiều các công nghệ nhận diện khuôn mặt đã và đang manh nha phát triển.
Năm 2011, một nhóm tin tặc đã xây dựng một ứng dụng cho phép bạn quét hình ảnh gương mặt bất kỳ và ứng dụng này sẽ ngay lập tức tìm kiếm, đem về các thông tin cá nhân cũng cùng tiểu sử cơ bản của người đó trên điện thoại di động.Các nhà phát triển cũng đã hoàn thiện chế độ nhận diện khuôn mặt API trên Google Glass.
Dù Google đã chính thức cấm dùng các ứng dụng nhận diện khuôn mặt nhưng điều đó vẫn không thể ngăn chặn được các ứng dụng này liên tiếp được phát triển.
Bố mẹ của Kate đã không chỉ tải lên một hay hai bức ảnh, ngày qua ngày, họ đã vô tình tạo ra cả một “kho dữ liệu” cho phép các thuật toán biết được ngày càng nhiều thứ về Kate.
Hiểu được những kiến thức này, tôi và chồng tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng trước khi con gái tôi ra đời. Chúng tôi quyết định là sẽ không bao giờ công khai bất cứ một hình ảnh hay thông tin riêng tư nào của con gái mình lên mạng. Thay vào đó, chúng tôi quyết định lập cho con gái mình một "kho dữ liệu trực tuyến" cho tương lai của con.
Đầu tiên, trước khi chọn tên cho con, chúng tôi chọn ra một vài những tên khả dĩ, tìm kiếm nó như là các từ khóa trên Google, soát các tin tức có liên quan thậm chí kiểm tra luôn các tài khoản Gmail xem đã có ai đăng ký chưa.
Sau khi đã có được một hiểu biết nhất định về những gì đang tồn tại trên Internet mà có thể liên quan tới cái tên của con gái mình, chúng tôi sẽ cân nhắc và lựa chọn cái tên phù hợp nhất cho con gái.
Khi hoàn tất việc chọn tên, chúng tôi đã đăng ký các tài khoản mạng xã hội cho con gái, tất cả được quy về một tài khoản email, đương nhiên cũng lấy theo tên con gái tôi, và cài đặt mật khẩu cũng như các chế độ khác để đảm bảo duy trì “kho dữ liệu kỹ thuật số” tương lai này cho con tôi.
Ngay khi vừa sinh ra, con gái tôi đã có sẵn tài khoản Facebook, Twitter, Instagram và kể cả là một tài khoản Github nhưng đến ngày hôm nay chúng tôi không hề chia sẻ bất cứ một nội dung nào trên tài khoản này.
Chúng tôi chỉ đăng ký, giữ duy trì hoạt động các tài khoản đó nhưng cài đặt chế độ riêng tư tuyệt đối.
Chúng tôi cũng thường xuyên kiểm tra trên các trang cá nhân của bạn bè và gia đình để đảm bảo gỡ tất cả các thẻ gắn nào liên quan đến con gái tôi. Tất cả những bạn bè và gia đình tôi đều hiểu về nguyên tắc ”không chia sẻ những thông tin liên quan đến bọn trẻ” của vợ chồng tôi.
Khi chúng tôi nghĩ rằng con gái đã đủ trưởng thành, chúng tôi sẽ trao lại quyền quản lý những tài khoản này cho con.
Con gái sẽ có cả kho dữ liệu số về bản thân mình và cô bé sẽ có quyền quyết định công bố những hình ảnh hay thông tin gì và công khai nó cho những ai. Điều đó nhằm tránh cho con tôi “bị” trở thành “người của công chúng” ngoài ý muốn.
Tôi ngưỡng mộ cha mẹ Kate, họ đang nuôi dạy Kate thành một người phụ nữ trẻ tuyệt vời trong tương lai. Nhưng tôi muốn nói ở đây, họ đã “cướp mất” quyền tự quyết của cô bé đối với những thông tin trên Internet của chính mình.
Lê Hương (lược dịch)
Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014
Lý do Nhật đổi mới thành công còn VN thì không?
LTS: Nhằm góp phần làm sáng tỏ thêm nhân vật Nguyễn Trường Tộ cũng như lý giải vì sao cùng thời đại ông, nước Nhật canh tân thành công còn VN lại thất bại, Tuần Việt Nam có cuộc trò chuyện với TS. Bùi Trân Phượng, hiệu trưởng trường Đại học Hoa Sen TP.HCM. TS. Phượng từng bảo vệ luận văn cao học về Nguyễn Trường Tộ và tiến sĩ lịch sử tại Pháp.
Con người của hành động
Thưa TS Phượng, từ những nghiên cứu của mình, bà đánh giá đâu là đặc điểm nổi bật ở Nguyễn Trường Tộ, khiến ông khác biệt và tiến bộ hơn những nhà Nho cùng thời?
Nguyễn Trường Tộ là nhà Nho thực tế nhất mà tôi từng biết, ông không chỉ là người nêu ý tưởng mà còn là con người hành động. Ông đã dành phần lớn cuộc đời mình, dù ngắn ngủi, để thực hiện các ý tưởng của mình. Ông hành động liên tục, mạnh mẽ, không được việc này thì làm việc khác, gần như không ngừng nghỉ.
Ví dụ, ngay từ thời chiến tranh Việt - Pháp chưa xảy ra, ông đã nghiên cứu tình hình thế giới, đã thấy trước VN trong cái thế có thể bị xâm lược như nhiều dân tộc khác đã bị trước đó bởi sự phát triển của Tây Âu. Nguyễn Trường Tộ đã đặt vấn đề với triều đình: "Tại sao một nhúm nhỏ các quốc gia có thể đi khắp cùng thế giới, đi tới đâu cũng thắng người ta, nó chiếm đất, cai trị người ta?".
Để trả lời cho được câu hỏi, Nguyễn Trường Tộ đã đọc rất nhiều sách, đi rất nhiều nơi, gặp nhiều người, nghiên cứu cách đương đầu (nhưng đều thất bại) của từng nước là nạn nhân của phương Tây. Ông tìm ra, sớm hơn những người cùng thời vài chục năm, căn nguyên nằm ở sức mạnh KHKT của phương Tây. Vì thế, muốn đương đầu với họ, chúng ta cũng phải có được sức mạnh đó.
Không chỉ am tường nhiều lĩnh vực, Nguyễn Trường Tộ còn biết làm nhiều công việc, trong nhiều lĩnh vực và làm đến nơi đến chốn.
Ông vẽ thiết kế và chỉ huy thi công chủng viện lớn ở Sài Gòn, tham gia thiết kế xây dựng, sửa chữa nhiều nhà cửa, cầu cống ở quê hương Nghệ An.
Ông lặn lội ra nước ngoài thuê mướn người về đi khai mỏ. Nếu lúc đó các chương trình khai thác thành công thì chúng ta đã đi trước cuộc khai thác, vơ vét nguồn lợi của người Pháp rất lâu.
Bản thân Nguyễn Trường Tộ lúc ấy thuộc thành phần bị tình nghi, bị loại ra ngoài vòng pháp luật. Ông là người công giáo, đã đi nước ngoài nhiều lần, được các linh mục người Pháp tin dùng. Với "lý lịch" như vậy, ông vẫn dám viết điều trần, gặp các quan đầu triều đình như Phan Thanh Giản, Phạm Phú Thứ, Trần Tiễn Thành... Làm chính trị như Nguyễn Trường Tộ đâu phải ai cũng làm được?
Còn mục đích canh tân của ông thì rõ ràng là để cứu nước, giữ chủ quyền quốc gia. Ông hoàn toàn vì đất nước, dân tộc chứ không hề vụ lợi gì cho mình.
Những nhà canh tân như Nguyễn Trường Tộ đã sớm nhận ra những hạn chế, tác hại của Nho giáo với công cuộc đổi mới. Nhưng theo bà tại sao Nho giáo lại "ăn sâu bám rễ" đến vậy ở những quốc gia như Việt Nam, Trung Quốc?
Từ sau thời Tần Thủy Hoàng trở đi, các triều Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh đều lấy tư tưởng của Khổng Tử làm chính thống. Bởi tư tưởng của Khổng Tử quá có lợi cho kẻ cầm quyền.
Xã hội yên trị ai mà chẳng muốn. Nhưng muốn yên trị thì dưới phải phục tùng trên, từ trong gia đình cho đến xã hội đều phải có tôn ti trật tự, vợ phục tùng chồng, con phục tùng cha, trẻ phụ tùng già. Ngoài xã hội cấp dưới phải phục tùng cấp trên. Cao nhất là vua: "Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung...". Kẻ cầm quyền nào mà không bám vào đấy để cai trị cho dễ.
Giờ đã là thế kỷ 21 mà một nước như Trung Quốc đã làm Cách mạnh rồi vẫn khôi phục Viện Khổng Tử là vì thế. Thực ra bản thân Khổng Tử dù đề cao tôn ti trật tự trên dưới nhưng ông cũng nhấn mạnh, trên phải xứng đáng nằm trên để dưới toàn tâm toàn ý nằm dưới. Ông đã cẩn thận có ràng buộc như vậy.
Mặt khác, lý tưởng hòa bình của Khổng Tử có cái vĩ đại ở chỗ, thời loạn cần lấy nhân đức để cai trị. Nhưng vế sau này thường bị người cầm quyền lờ đi. Hậu duệ của Khổng Tử, tức là giới Tống Nho đã "hóa thạch" quan hệ trên - dưới và ai ngoi lên bị xem là "làm loạn", chẳng cho phép thay đổi khiến nó trở nên tai hại.
Cái vĩ đại của Nguyễn Trường Tộ là ai cũng bằng lòng với nhận thức lấy xưa làm mẫu mực, lý tưởng thì ông nhận ra sự vô lý đó!
Thế lực bảo thủ, hủ lậu luôn là lực cản
Thưa bà, cùng thời với Nguyễn Trường Tộ, nước Nhật Bản có nhà canh tân Fukuzawa Yukichi (Phúc Trạch Dụ Cát 1835 - 1901). Câu hỏi nhiều người đặt ra là tại sao Nhật Bản, một đất nước khi ấy còn nghèo hơn cả VN, cải cách thành công mà ta lại thất bại?
Thời ấy, vua Tự Đức đã cử các đoàn đi Pháp công tác. Một điều đáng chú ý là những người được chọn đều phải là những người hiểu văn minh phương Tây, thuận với việc giao thiệp với phương Tây.
Trong khi đó, lực lượng bảo thủ thì đông hơn số chấp nhận canh tân, chấp nhận giao thương với phương Tây. Thế lực của họ cũng mạnh hơn, kể cả khi những người canh tân ở vị trí rất cao như ông Phan Thanh Giản, Trần Tiễn Thành.
Bởi vậy nên ông Phan Thanh Giản đi sứ về, kể lại những điều mắt thấy tai nghe, sau đó làm bài Tự than rất nổi tiếng, "Từ ngày đi sứ tới Tây kinh; Thấy việc Âu châu phải giật mình; Hết lời năn nỉ chẳng ai tin..." Đây là hậu quả của việc đi sứ mở mang chỉ có người canh tân mới được đi, còn người bảo thủ ở nhà.
Còn Nhật Bản thì khác. Họ cử đoàn đi gồm cả những người canh tân và những người bảo thủ. Ẩn ý sâu sắc của người Nhật cải cách là cho những người bảo thủ tận mắt chứng kiến và nghe thấy, không để họ ở nhà chẳng biết gì rồi cứ phê phán bừa và ngáng trở cải cách.
Hơn nữa, dù suy nghĩ trái ngược, 2 phe vẫn làm việc với nhau được bởi vì họ giống nhau ở lòng trung thành với Nhật Hoàng. Nhật hoàng lúc ấy còn trẻ nhưng nói một tiếng thì canh tân, bảo thủ đều làm theo.
Còn người Việt miệng thì nói trung quân nhưng trong lòng chỉ chờ chực cơ hội để dấy loạn. Phái canh tân không nổi loạn vì lo cải tổ, cải cách vực dậy kinh tế, còn bên bảo thủ có nhiều phe nổi loạn tứ tung, triều đình yếu ớt không có hậu thuẫn.
Một số ý kiến cho rằng, do Nhật Bản tiến hành cải cách từ dưới lên nên thắng lợi, còn ta thì ngược lại, cải cách từ trên xuống nên thất bại? Bà đánh giá thế nào?
Tôi không tán thành nhận định này! Nếu Nhật Bản không có Minh Trị Thiên Hoàng thì làm sao có cuộc cải cách thành công? Minh Trị Thiên Hoàng thực ra là một đứa trẻ, nghĩa là triều đình Nhật phải có một lực lượng nào đó đủ sức mạnh để đưa Nhật Hoàng lên, nhân danh Nhật Hoàng điều hành cải cách, canh tân đất nước chứ không phải đơn độc để đến nỗi phải tự sát như Phan Thanh Giản hay bị giết như đại thần Trần Tiễn Thành ở Việt Nam.
Thời Minh Trị Thiên Hoàng tạo ra môi trường, không khí cởi mở, hoặc ít nhất là để yên, thì các nhà trí thức mới tiến hành các hoạt động cải cách được chứ.
Không chỉ mở trường dạy kiến thức mới, các nhà cải cách Nhật còn dịch sách, phát hành tài liệu, phổ biến tri thức phương Tây rộng rãi cho dân chúng. Thử hỏi dưới chế độ quân chủ tập trung, một vài cá nhân đơn độc có làm nổi những việc đó nếu Nhà nước không đồng ý?
Lịch sử cho thấy, tư tưởng cải cách, hay nói theo ngôn ngữ thời trước là canh tân, không phải là thế mạnh của VN như các nước phương Tây? Thậm chí, ngược lại tư tưởng bảo thủ có vẻ mạnh hơn?
Đúng vậy! Canh tân hay đổi mới ban đầu luôn là thiểu số, còn bảo thủ là số đông. Các nước phương Tây có nhiều tư tưởng canh tân bởi họ đã trải qua cuộc Cách mạnh công nghiệp. Tôi đã nghiên cứu sâu lịch sử nước Pháp và thấy rằng, trước Cách mạng công nghiệp họ cũng chẳng khác gì ta.
Sự sáng suốt "vượt lên chính mình" của Nguyễn Trường Tộ cũng như sự cầu thị của vua Tự Đức và các đại thần trong Cơ mật viện là điều kiện cần nhưng chưa đủ để Việt Nam bước vào canh tân như Nhật Bản. Thế lực bảo thủ, hủ lậu luôn là lực cản, nhân danh những thứ rất dễ lừa mị người dân. Một phần do nhận thức, một phần do đặc lợi. Đó là bài học kinh nghiệm đắt giá mà chúng ta luôn phải ghi nhớ.
Xin cảm ơn bà vì buổi trò chuyện hôm nay!
Duy Chiến (thực hiện)
Về ý kiến lên án vua Tự Đức (1829 - 1883) là người thiển cận, bảo thủ khiến 58 Điều trần của Nguyễn Trường Tộ không được áp dụng, TS Bùi Trân Phượng cho rằng:
Tôi đã đọc được thủ bút của Tự Đức trên bản Điều trần của Nguyễn Trường Tộ. Nhà vua rất trân trọng, lắng nghe những điều mới lạ.
Vua nhà Nguyễn hồi ấy tiến bộ hơn ta nghĩ và sách sử chính thống viết. Thử tưởng tượng, vua Tự Đức được nuôi dạy trong môi trường Nho giáo từ trong trứng nước, làm gì cũng hay sợ phạm Nho phong.
Nhưng bằng tố chất thông minh, Tự Đức đã vượt ra khỏi cái bóng Nho phong đè nặng. Ông trực tiếp đọc kỹ tất cả các bản Điều trần của Nguyễn Trường Tộ, nghiêm túc đánh dấu và ghi chú vào đó. Cái gì quá mới lạ, Tự Đức gọi cận thần lên hỏi rõ. Xong nhà vua đưa ra Cơ mật viện để bàn bạc, thảo luận và căn dặn: "Những gì Tộ gửi từ trước đến nay phải đóng thành tập để không lạc mất". Thử hỏi liệu có nhiều nguyên thủ đứng đầu làm được như vậy?
Xin nói thêm là những điều trần phân tích của Nguyễn Trường Tộ rất "nghịch nhĩ" với Nho giáo, tức là cũng rất trái tai nhà vua. Chưa hết, Tự Đức không chỉ lắng nghe mà còn cử một đoàn đi công tác gồm có Nguyễn Trường Tộ và giám mục Gouchie người Pháp, nhận nhiệm vụ của nhà vua qua Pháp thăm dò về ngoại giao tìm cách lấy lại đất Nam kỳ và mua một số máy móc cơ khí, tuyển người về đào kênh, khai mỏ để về xây dựng hạ tầng phát triển kinh tế. Đồng thời Nguyễn Trường Tộ được giao mua thiết bị, mời thầy giáo về mở trường dạy nghề tại Huế.
Phái đoàn lênh đênh trên biển mấy tháng trời qua Pháp và trở về. Hay tin tàu vừa cập bến, chở theo nhiều máy móc thiết bị, vua Tự Đức đã hối hả xuống tận nơi xem và lệnh bố trí vào kho cất giữ cẩn thận.
Cái không may của dân tộc là máy móc thiết bị mở trường đã mua về thì vào năm đó, năm 1867 thực dân Pháp chà đạp hiệp ước đã ký, dùng mưu mô cưỡng chiếm tỉnh thành Vĩnh Long và 2 tỉnh thành còn lại, bức tử Phan Thanh Giản (chứ không phải Phan Thanh Giản mở cửa dâng thành cho Pháp lịch sử ghi).
Mất thêm 3 tỉnh miền Tây, quan đại thần Phan Thanh Giản tự sát, thì làm sao mở trường thực hành tại Huế được? Mặt mũi nào, danh dự ở đâu mà có thể mở trường Tây tại Kinh đô được? Không làm là điều dễ hiểu. Tiếc thay, nếu mở được trường thực hành tại Huế vào năm 1867 thì đó sẽ là bước canh tân tương đối sớm cho đất nước...
Tuanvietnam.net , 4/2/2014
Con người của hành động
Thưa TS Phượng, từ những nghiên cứu của mình, bà đánh giá đâu là đặc điểm nổi bật ở Nguyễn Trường Tộ, khiến ông khác biệt và tiến bộ hơn những nhà Nho cùng thời?
Nguyễn Trường Tộ là nhà Nho thực tế nhất mà tôi từng biết, ông không chỉ là người nêu ý tưởng mà còn là con người hành động. Ông đã dành phần lớn cuộc đời mình, dù ngắn ngủi, để thực hiện các ý tưởng của mình. Ông hành động liên tục, mạnh mẽ, không được việc này thì làm việc khác, gần như không ngừng nghỉ.
Ví dụ, ngay từ thời chiến tranh Việt - Pháp chưa xảy ra, ông đã nghiên cứu tình hình thế giới, đã thấy trước VN trong cái thế có thể bị xâm lược như nhiều dân tộc khác đã bị trước đó bởi sự phát triển của Tây Âu. Nguyễn Trường Tộ đã đặt vấn đề với triều đình: "Tại sao một nhúm nhỏ các quốc gia có thể đi khắp cùng thế giới, đi tới đâu cũng thắng người ta, nó chiếm đất, cai trị người ta?".
Để trả lời cho được câu hỏi, Nguyễn Trường Tộ đã đọc rất nhiều sách, đi rất nhiều nơi, gặp nhiều người, nghiên cứu cách đương đầu (nhưng đều thất bại) của từng nước là nạn nhân của phương Tây. Ông tìm ra, sớm hơn những người cùng thời vài chục năm, căn nguyên nằm ở sức mạnh KHKT của phương Tây. Vì thế, muốn đương đầu với họ, chúng ta cũng phải có được sức mạnh đó.
Không chỉ am tường nhiều lĩnh vực, Nguyễn Trường Tộ còn biết làm nhiều công việc, trong nhiều lĩnh vực và làm đến nơi đến chốn.
Ông vẽ thiết kế và chỉ huy thi công chủng viện lớn ở Sài Gòn, tham gia thiết kế xây dựng, sửa chữa nhiều nhà cửa, cầu cống ở quê hương Nghệ An.
Ông lặn lội ra nước ngoài thuê mướn người về đi khai mỏ. Nếu lúc đó các chương trình khai thác thành công thì chúng ta đã đi trước cuộc khai thác, vơ vét nguồn lợi của người Pháp rất lâu.
Bản thân Nguyễn Trường Tộ lúc ấy thuộc thành phần bị tình nghi, bị loại ra ngoài vòng pháp luật. Ông là người công giáo, đã đi nước ngoài nhiều lần, được các linh mục người Pháp tin dùng. Với "lý lịch" như vậy, ông vẫn dám viết điều trần, gặp các quan đầu triều đình như Phan Thanh Giản, Phạm Phú Thứ, Trần Tiễn Thành... Làm chính trị như Nguyễn Trường Tộ đâu phải ai cũng làm được?
Còn mục đích canh tân của ông thì rõ ràng là để cứu nước, giữ chủ quyền quốc gia. Ông hoàn toàn vì đất nước, dân tộc chứ không hề vụ lợi gì cho mình.
Những nhà canh tân như Nguyễn Trường Tộ đã sớm nhận ra những hạn chế, tác hại của Nho giáo với công cuộc đổi mới. Nhưng theo bà tại sao Nho giáo lại "ăn sâu bám rễ" đến vậy ở những quốc gia như Việt Nam, Trung Quốc?
Từ sau thời Tần Thủy Hoàng trở đi, các triều Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh đều lấy tư tưởng của Khổng Tử làm chính thống. Bởi tư tưởng của Khổng Tử quá có lợi cho kẻ cầm quyền.
Xã hội yên trị ai mà chẳng muốn. Nhưng muốn yên trị thì dưới phải phục tùng trên, từ trong gia đình cho đến xã hội đều phải có tôn ti trật tự, vợ phục tùng chồng, con phục tùng cha, trẻ phụ tùng già. Ngoài xã hội cấp dưới phải phục tùng cấp trên. Cao nhất là vua: "Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung...". Kẻ cầm quyền nào mà không bám vào đấy để cai trị cho dễ.
Giờ đã là thế kỷ 21 mà một nước như Trung Quốc đã làm Cách mạnh rồi vẫn khôi phục Viện Khổng Tử là vì thế. Thực ra bản thân Khổng Tử dù đề cao tôn ti trật tự trên dưới nhưng ông cũng nhấn mạnh, trên phải xứng đáng nằm trên để dưới toàn tâm toàn ý nằm dưới. Ông đã cẩn thận có ràng buộc như vậy.
Mặt khác, lý tưởng hòa bình của Khổng Tử có cái vĩ đại ở chỗ, thời loạn cần lấy nhân đức để cai trị. Nhưng vế sau này thường bị người cầm quyền lờ đi. Hậu duệ của Khổng Tử, tức là giới Tống Nho đã "hóa thạch" quan hệ trên - dưới và ai ngoi lên bị xem là "làm loạn", chẳng cho phép thay đổi khiến nó trở nên tai hại.
Cái vĩ đại của Nguyễn Trường Tộ là ai cũng bằng lòng với nhận thức lấy xưa làm mẫu mực, lý tưởng thì ông nhận ra sự vô lý đó!
Thế lực bảo thủ, hủ lậu luôn là lực cản
Thưa bà, cùng thời với Nguyễn Trường Tộ, nước Nhật Bản có nhà canh tân Fukuzawa Yukichi (Phúc Trạch Dụ Cát 1835 - 1901). Câu hỏi nhiều người đặt ra là tại sao Nhật Bản, một đất nước khi ấy còn nghèo hơn cả VN, cải cách thành công mà ta lại thất bại?
Thời ấy, vua Tự Đức đã cử các đoàn đi Pháp công tác. Một điều đáng chú ý là những người được chọn đều phải là những người hiểu văn minh phương Tây, thuận với việc giao thiệp với phương Tây.
Trong khi đó, lực lượng bảo thủ thì đông hơn số chấp nhận canh tân, chấp nhận giao thương với phương Tây. Thế lực của họ cũng mạnh hơn, kể cả khi những người canh tân ở vị trí rất cao như ông Phan Thanh Giản, Trần Tiễn Thành.
Bởi vậy nên ông Phan Thanh Giản đi sứ về, kể lại những điều mắt thấy tai nghe, sau đó làm bài Tự than rất nổi tiếng, "Từ ngày đi sứ tới Tây kinh; Thấy việc Âu châu phải giật mình; Hết lời năn nỉ chẳng ai tin..." Đây là hậu quả của việc đi sứ mở mang chỉ có người canh tân mới được đi, còn người bảo thủ ở nhà.
Còn Nhật Bản thì khác. Họ cử đoàn đi gồm cả những người canh tân và những người bảo thủ. Ẩn ý sâu sắc của người Nhật cải cách là cho những người bảo thủ tận mắt chứng kiến và nghe thấy, không để họ ở nhà chẳng biết gì rồi cứ phê phán bừa và ngáng trở cải cách.
Hơn nữa, dù suy nghĩ trái ngược, 2 phe vẫn làm việc với nhau được bởi vì họ giống nhau ở lòng trung thành với Nhật Hoàng. Nhật hoàng lúc ấy còn trẻ nhưng nói một tiếng thì canh tân, bảo thủ đều làm theo.
Còn người Việt miệng thì nói trung quân nhưng trong lòng chỉ chờ chực cơ hội để dấy loạn. Phái canh tân không nổi loạn vì lo cải tổ, cải cách vực dậy kinh tế, còn bên bảo thủ có nhiều phe nổi loạn tứ tung, triều đình yếu ớt không có hậu thuẫn.
Một số ý kiến cho rằng, do Nhật Bản tiến hành cải cách từ dưới lên nên thắng lợi, còn ta thì ngược lại, cải cách từ trên xuống nên thất bại? Bà đánh giá thế nào?
Tôi không tán thành nhận định này! Nếu Nhật Bản không có Minh Trị Thiên Hoàng thì làm sao có cuộc cải cách thành công? Minh Trị Thiên Hoàng thực ra là một đứa trẻ, nghĩa là triều đình Nhật phải có một lực lượng nào đó đủ sức mạnh để đưa Nhật Hoàng lên, nhân danh Nhật Hoàng điều hành cải cách, canh tân đất nước chứ không phải đơn độc để đến nỗi phải tự sát như Phan Thanh Giản hay bị giết như đại thần Trần Tiễn Thành ở Việt Nam.
Thời Minh Trị Thiên Hoàng tạo ra môi trường, không khí cởi mở, hoặc ít nhất là để yên, thì các nhà trí thức mới tiến hành các hoạt động cải cách được chứ.
Không chỉ mở trường dạy kiến thức mới, các nhà cải cách Nhật còn dịch sách, phát hành tài liệu, phổ biến tri thức phương Tây rộng rãi cho dân chúng. Thử hỏi dưới chế độ quân chủ tập trung, một vài cá nhân đơn độc có làm nổi những việc đó nếu Nhà nước không đồng ý?
Lịch sử cho thấy, tư tưởng cải cách, hay nói theo ngôn ngữ thời trước là canh tân, không phải là thế mạnh của VN như các nước phương Tây? Thậm chí, ngược lại tư tưởng bảo thủ có vẻ mạnh hơn?
Đúng vậy! Canh tân hay đổi mới ban đầu luôn là thiểu số, còn bảo thủ là số đông. Các nước phương Tây có nhiều tư tưởng canh tân bởi họ đã trải qua cuộc Cách mạnh công nghiệp. Tôi đã nghiên cứu sâu lịch sử nước Pháp và thấy rằng, trước Cách mạng công nghiệp họ cũng chẳng khác gì ta.
Sự sáng suốt "vượt lên chính mình" của Nguyễn Trường Tộ cũng như sự cầu thị của vua Tự Đức và các đại thần trong Cơ mật viện là điều kiện cần nhưng chưa đủ để Việt Nam bước vào canh tân như Nhật Bản. Thế lực bảo thủ, hủ lậu luôn là lực cản, nhân danh những thứ rất dễ lừa mị người dân. Một phần do nhận thức, một phần do đặc lợi. Đó là bài học kinh nghiệm đắt giá mà chúng ta luôn phải ghi nhớ.
Xin cảm ơn bà vì buổi trò chuyện hôm nay!
Duy Chiến (thực hiện)
Về ý kiến lên án vua Tự Đức (1829 - 1883) là người thiển cận, bảo thủ khiến 58 Điều trần của Nguyễn Trường Tộ không được áp dụng, TS Bùi Trân Phượng cho rằng:
Tôi đã đọc được thủ bút của Tự Đức trên bản Điều trần của Nguyễn Trường Tộ. Nhà vua rất trân trọng, lắng nghe những điều mới lạ.
Vua nhà Nguyễn hồi ấy tiến bộ hơn ta nghĩ và sách sử chính thống viết. Thử tưởng tượng, vua Tự Đức được nuôi dạy trong môi trường Nho giáo từ trong trứng nước, làm gì cũng hay sợ phạm Nho phong.
Nhưng bằng tố chất thông minh, Tự Đức đã vượt ra khỏi cái bóng Nho phong đè nặng. Ông trực tiếp đọc kỹ tất cả các bản Điều trần của Nguyễn Trường Tộ, nghiêm túc đánh dấu và ghi chú vào đó. Cái gì quá mới lạ, Tự Đức gọi cận thần lên hỏi rõ. Xong nhà vua đưa ra Cơ mật viện để bàn bạc, thảo luận và căn dặn: "Những gì Tộ gửi từ trước đến nay phải đóng thành tập để không lạc mất". Thử hỏi liệu có nhiều nguyên thủ đứng đầu làm được như vậy?
Xin nói thêm là những điều trần phân tích của Nguyễn Trường Tộ rất "nghịch nhĩ" với Nho giáo, tức là cũng rất trái tai nhà vua. Chưa hết, Tự Đức không chỉ lắng nghe mà còn cử một đoàn đi công tác gồm có Nguyễn Trường Tộ và giám mục Gouchie người Pháp, nhận nhiệm vụ của nhà vua qua Pháp thăm dò về ngoại giao tìm cách lấy lại đất Nam kỳ và mua một số máy móc cơ khí, tuyển người về đào kênh, khai mỏ để về xây dựng hạ tầng phát triển kinh tế. Đồng thời Nguyễn Trường Tộ được giao mua thiết bị, mời thầy giáo về mở trường dạy nghề tại Huế.
Phái đoàn lênh đênh trên biển mấy tháng trời qua Pháp và trở về. Hay tin tàu vừa cập bến, chở theo nhiều máy móc thiết bị, vua Tự Đức đã hối hả xuống tận nơi xem và lệnh bố trí vào kho cất giữ cẩn thận.
Cái không may của dân tộc là máy móc thiết bị mở trường đã mua về thì vào năm đó, năm 1867 thực dân Pháp chà đạp hiệp ước đã ký, dùng mưu mô cưỡng chiếm tỉnh thành Vĩnh Long và 2 tỉnh thành còn lại, bức tử Phan Thanh Giản (chứ không phải Phan Thanh Giản mở cửa dâng thành cho Pháp lịch sử ghi).
Mất thêm 3 tỉnh miền Tây, quan đại thần Phan Thanh Giản tự sát, thì làm sao mở trường thực hành tại Huế được? Mặt mũi nào, danh dự ở đâu mà có thể mở trường Tây tại Kinh đô được? Không làm là điều dễ hiểu. Tiếc thay, nếu mở được trường thực hành tại Huế vào năm 1867 thì đó sẽ là bước canh tân tương đối sớm cho đất nước...
Tuanvietnam.net , 4/2/2014
Một số thành ngữ Hán Việt
Ác giả ác báo: làm ác gặp ác
An cư lạc nghiệp: Gia đình yên ổn thì công việc tốt lành
An phận thủ kỹ - An phận thủ thường
Anh hùng mạt lộ: Anh hùng tới lúc cùng đường
Bách chiến bách thắng : Trăm trận đều thắng cả
Bạch diện thư sinh: Người học trò mặt trắng - để chỉ hạng người chỉ biết học hành mà không biết lao động
Bách niên giai lão: Chúc tụng vợ chồng lúc thành hôn cốt ý mong cho họ sống hạnh phúc bên nhau đến tận tuổi già, trăm năm hòa hợp
Bần cùng sanh đạo tặc: Nghèo quá sanh ăn cắp
Bán thân bất toại: Nửa thân không cử động được
Bất khả xâm phạm: Không thể chiếm được
Bất kiến quan tài, bất lưu nhân lệ - Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
Bế quan tỏa cảng: Đóng cửa biên giời và hải cảng không cho ai ra vô
Cung kính bất như tòng mệnh - Cung kính không bằng tuân mệnh
Cao minh quân tử: Người quân tử có ý kiến hơn người khác
Cao nhơn tắc hữu cao nhơn trị: Ở đời đừng nên tự mãn, mình giỏi ắt có người giỏi hơn
Cô thân chích ảnh - Một mình một bóng
Cô thụ bất thành lâm - Một cây làm chẳng nên non.
Cung chúc tân xuân: Chúc mừng năm mới
Cửu tử nhất sinh - Thập tử nhất sinh
Đại ngư cật tiểu ngư - Cá lớn nuốt cá bé
Dĩ độc trị độc - Lấy độc trị độc
Dĩ hòa vi quý: Hòa bình là tốt nhất
Diệp lạc quy căn. - Lá rụng về cội
Độc nhất vô nhị: Có một không hai
Đương cuộc giả mê, bàng quan giả tỉnh - Người ngoài cuộc thì sáng, người trong cuộc thì tối
Giang san dị cải, bản tính nan di - Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
Hậu sinh khả úy: Người trẻ có tài
Hổ phụ sanh hổ tử: Cha tài con giỏi
Hữu chí cánh thành - Có chí thì nên
Hữu danh vô thực: Có tên tuổi nhưng không có thực tài – ám chỉ cho những kẻ không có tài cán gì nhưng chỉ muốn phô trương danh hảo.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ - Vô duyên đối diện bất tương phùng : Nếu có duyên với nhau thì dù xa ngàn dặm cũng gặp nhau được và nếu không có duyên thì trước mặt cũng không muốn nói chuyện tương thân với nhau
Hữu sanh vô dưỡng: Có sanh không dưỡng nuôi
Hữu xạ tự nhiên hương: Người nào có tài thì ai cũng biết khỏi phải khoe
Khai thiên lập địa: Thuở ban sơ
Kính lão đắc thọ: Kính trọng những người nhiều tuổi hơn mình.
Lạm phát phi mã: Lạm phát như con ngựa chạy
Lang tâm cẩu phế - Lòng lang dạ thú
Liệt hỏa thí kim, gian nan thí đức - Lửa thử vàng, gian nan thử sức
Long phụng kỳ duyên - Sắc cầm hảo hiệp: Chúc tụng cô dâu chú rể được sống với nhau hạnh phúc
Long thể bất an: Vua bị bệnh – không ở trong tình trạng tốt - Âu lo
Minh sơn thệ hải: Lời thề thiêng liêng có giá trị cao như núi cao, sâu như biển cả.
Môn đăng hộ đối: Hai bên gia đình tương xứng với nhau, xứng đáng làm thông gia
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên: Người ta cố gắng làm việc gì nhưng sự thành công do Trời quyết định
Nam nữ thọ thọ bất thân: Trai gái không được thân cận với nhau sợ làm điều xằng bậy.
Nhàn cư vi bất thiện: Ngồi rỗi (ở không) không việc gì thì làm những việc không tốt
Nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục : Đến nhà thì phải kính trong phong tục của người ta
Nhập tình nhập lý - Hợp tình hợp lý
Nhất khái chi luận - Nhìn chung mà nói
Nhất lộ bình an - Thượng lộ bình an
Nhất nghệ tinh nhất thân vinh: Có một nghề tinh xảo thì thân được sung sướng suốt đời.
Nhất nhật tại tù - thiên thu tại ngoại: Một ngày trong tù lâu bằng ngàn năm sống ở bên ngoài
Nhất sĩ nhì nông: Nhất là người đi học, nhì là người làm ruộng - Kẻ sĩ thì hơn người làm ruộng nhưng đến lúc hết gạo thì làm ruộng hơn người học trò (nhất sĩ nhì nông, hết gạo chạy rong, nhất nông nhì sĩ )
Nhất tự thiên kim: Một chữ đáng giá ngàn lượng vàng – Câu nói vàng ngọc
Nhất tự vi sư bán tự vi sư: Học một chữ phải kế là thầy nửa chữ cũng phải là thấy. Câu này chỉ có nghĩa bóng là phải nhớ ơn những người đã chỉ vẽ cho ta bất cứ việc gì.
Pháp bất vị thân: Xử án phải công bằng với tất cả mọi người kể cả người thân của mình
Phụ mẫu chi dân: Quan chức như cha mẹ dân – Câu này có ý nghĩa là dân phải kính trọng các quan chức như cha mẹ nhưng ngược lại quan chức cũng phải đối xử tốt lành với dân như đối với con cái mình vây.
Phú quý bất năng dâm - Bần tiện bất năng di – Uy vũ bất năng khuất: Giàu có không lợi dụng đồng tiền mua dâm – Lúc nghèo cũng không thay đổi lập trường của mình - Dưới áp lực của kẻ mạnh ta vẫn phải giữ vững lập trường theo lẽ phải của minh.
Phú quý sinh lễ nghĩa: Khi giàu có hay đẻ ra các nghi thức không cần thiết. Lúc giàu có cũng gìn giữ như mọi người đừng tìm cách khoe khoang của cải bày trò lễ nghĩa dổm không có trong phong tục tập quán của mình.
Phu xướng phụ tùy: Chồng nói vợ theo
Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí: Việc phúc đức ít đến hai lần liên tiếp, trong khi có tai nạn thì thường có nhiều tai nạn kế tiếp. Thí dụ: Khi sẽ bị động đất thì có những hậu chấn.
Quân tử nhất ngôn: Người quân tử chỉ nói một lời, không có thay đổi lời.
Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung: Vua bắt tôi chết thì phải chết nếu không chịu chết thì không trung thành
Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách: Khi nước nhà bị nạn thì các công dân phải có trách nhiệm đứng lên bảo vệ sông núi
Rượu bất khả ép, ép bất khả từ: Không nên ép người ta uống rượu, nhưng đã bị bạn ép thì không nỡ từ chối
Sĩ, nông, công thương, binh: Xã hội ta có 5 giới chính. Sĩ: học sinh, sinh viên, trí thức - Nông: người đi cày - Công: là thợ - Thương: người buôn - Binh: là người lính
Sinh ký tử quy: Sinh ra sống tạm, chết là về nơi vĩnh viễn.
Thiên cơ bất khả lậu: Ý Trời không được nói ra
Thiên nhai hải giác - Chân trời góc bể
Thủy trung lao nguyệt - Mò trăng đáy nước
Tích thiện phùng thiện: Làm lành gặp lành
Tiền dâm hậu thú: Đối xử với nhau như vợ chồng trước khi làm hôn thú. Thí dụ như bạn trai gái đời nay ở với nhau
Tiên học lễ, hậu học văn: Học lễ nghĩa trước rồi học văn chương sau
Tỉnh đế chi oa - Ếch ngồi đáy giếng
Tôn sư trọng đạo: Kính thầy trọng đạo
Tống cựu nghinh tân: Đón mới tiễn cũ - đón Xuân mới, tiễn năm cũ
Tri kỉ tri bỉ - Biết mình biết người
Tri nhân tri diện bất tri tâm - Biết người biết mặt không biết lòng.
Tru di tam tộc: Giết 3 đời
Trường túc bất chi lao: Chân dài thì (đi xa) không mệt
Tứ hải giai huynh đệ: Bốn bể đều anh em
Tụ tinh hội thần - Tập trung tinh thần
Tửu nhập ngôn xuất: Uống rượu nói ra những lời không đáng nói
Vạn cổ lưu phương - Vạn cổ lưu danh
Văn dĩ tải đạo - Văn để tải đạo
Vạn sự khởi đầu nan: Mọi sự khó lúc ban đầu
Vị quốc vong thân: Chết vì nước
Vinh quy bái tổ: Về làng để lễ tổ tiên mình cám ơn công ơn sinh thành ra mình.
Vong ơn bội nghĩa: Quên mất ơn nghĩa
Xà khẩu phật tâm - Khẩu xà tâm phật
Xảo ngôn như lưu - nói năng khéo léo trôi trảy như rót vào tai
Xướng ca vô loại: Thời cổ khinh rẻ những người ca hát.
Y cẩm hồi hương - Áo gấm về làng
An cư lạc nghiệp: Gia đình yên ổn thì công việc tốt lành
An phận thủ kỹ - An phận thủ thường
Anh hùng mạt lộ: Anh hùng tới lúc cùng đường
Bách chiến bách thắng : Trăm trận đều thắng cả
Bạch diện thư sinh: Người học trò mặt trắng - để chỉ hạng người chỉ biết học hành mà không biết lao động
Bách niên giai lão: Chúc tụng vợ chồng lúc thành hôn cốt ý mong cho họ sống hạnh phúc bên nhau đến tận tuổi già, trăm năm hòa hợp
Bần cùng sanh đạo tặc: Nghèo quá sanh ăn cắp
Bán thân bất toại: Nửa thân không cử động được
Bất khả xâm phạm: Không thể chiếm được
Bất kiến quan tài, bất lưu nhân lệ - Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
Bế quan tỏa cảng: Đóng cửa biên giời và hải cảng không cho ai ra vô
Cung kính bất như tòng mệnh - Cung kính không bằng tuân mệnh
Cao minh quân tử: Người quân tử có ý kiến hơn người khác
Cao nhơn tắc hữu cao nhơn trị: Ở đời đừng nên tự mãn, mình giỏi ắt có người giỏi hơn
Cô thân chích ảnh - Một mình một bóng
Cô thụ bất thành lâm - Một cây làm chẳng nên non.
Cung chúc tân xuân: Chúc mừng năm mới
Cửu tử nhất sinh - Thập tử nhất sinh
Đại ngư cật tiểu ngư - Cá lớn nuốt cá bé
Dĩ độc trị độc - Lấy độc trị độc
Dĩ hòa vi quý: Hòa bình là tốt nhất
Diệp lạc quy căn. - Lá rụng về cội
Độc nhất vô nhị: Có một không hai
Đương cuộc giả mê, bàng quan giả tỉnh - Người ngoài cuộc thì sáng, người trong cuộc thì tối
Giang san dị cải, bản tính nan di - Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
Hậu sinh khả úy: Người trẻ có tài
Hổ phụ sanh hổ tử: Cha tài con giỏi
Hữu chí cánh thành - Có chí thì nên
Hữu danh vô thực: Có tên tuổi nhưng không có thực tài – ám chỉ cho những kẻ không có tài cán gì nhưng chỉ muốn phô trương danh hảo.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ - Vô duyên đối diện bất tương phùng : Nếu có duyên với nhau thì dù xa ngàn dặm cũng gặp nhau được và nếu không có duyên thì trước mặt cũng không muốn nói chuyện tương thân với nhau
Hữu sanh vô dưỡng: Có sanh không dưỡng nuôi
Hữu xạ tự nhiên hương: Người nào có tài thì ai cũng biết khỏi phải khoe
Khai thiên lập địa: Thuở ban sơ
Kính lão đắc thọ: Kính trọng những người nhiều tuổi hơn mình.
Lạm phát phi mã: Lạm phát như con ngựa chạy
Lang tâm cẩu phế - Lòng lang dạ thú
Liệt hỏa thí kim, gian nan thí đức - Lửa thử vàng, gian nan thử sức
Long phụng kỳ duyên - Sắc cầm hảo hiệp: Chúc tụng cô dâu chú rể được sống với nhau hạnh phúc
Long thể bất an: Vua bị bệnh – không ở trong tình trạng tốt - Âu lo
Minh sơn thệ hải: Lời thề thiêng liêng có giá trị cao như núi cao, sâu như biển cả.
Môn đăng hộ đối: Hai bên gia đình tương xứng với nhau, xứng đáng làm thông gia
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên: Người ta cố gắng làm việc gì nhưng sự thành công do Trời quyết định
Nam nữ thọ thọ bất thân: Trai gái không được thân cận với nhau sợ làm điều xằng bậy.
Nhàn cư vi bất thiện: Ngồi rỗi (ở không) không việc gì thì làm những việc không tốt
Nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục : Đến nhà thì phải kính trong phong tục của người ta
Nhập tình nhập lý - Hợp tình hợp lý
Nhất khái chi luận - Nhìn chung mà nói
Nhất lộ bình an - Thượng lộ bình an
Nhất nghệ tinh nhất thân vinh: Có một nghề tinh xảo thì thân được sung sướng suốt đời.
Nhất nhật tại tù - thiên thu tại ngoại: Một ngày trong tù lâu bằng ngàn năm sống ở bên ngoài
Nhất sĩ nhì nông: Nhất là người đi học, nhì là người làm ruộng - Kẻ sĩ thì hơn người làm ruộng nhưng đến lúc hết gạo thì làm ruộng hơn người học trò (nhất sĩ nhì nông, hết gạo chạy rong, nhất nông nhì sĩ )
Nhất tự thiên kim: Một chữ đáng giá ngàn lượng vàng – Câu nói vàng ngọc
Nhất tự vi sư bán tự vi sư: Học một chữ phải kế là thầy nửa chữ cũng phải là thấy. Câu này chỉ có nghĩa bóng là phải nhớ ơn những người đã chỉ vẽ cho ta bất cứ việc gì.
Pháp bất vị thân: Xử án phải công bằng với tất cả mọi người kể cả người thân của mình
Phụ mẫu chi dân: Quan chức như cha mẹ dân – Câu này có ý nghĩa là dân phải kính trọng các quan chức như cha mẹ nhưng ngược lại quan chức cũng phải đối xử tốt lành với dân như đối với con cái mình vây.
Phú quý bất năng dâm - Bần tiện bất năng di – Uy vũ bất năng khuất: Giàu có không lợi dụng đồng tiền mua dâm – Lúc nghèo cũng không thay đổi lập trường của mình - Dưới áp lực của kẻ mạnh ta vẫn phải giữ vững lập trường theo lẽ phải của minh.
Phú quý sinh lễ nghĩa: Khi giàu có hay đẻ ra các nghi thức không cần thiết. Lúc giàu có cũng gìn giữ như mọi người đừng tìm cách khoe khoang của cải bày trò lễ nghĩa dổm không có trong phong tục tập quán của mình.
Phu xướng phụ tùy: Chồng nói vợ theo
Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí: Việc phúc đức ít đến hai lần liên tiếp, trong khi có tai nạn thì thường có nhiều tai nạn kế tiếp. Thí dụ: Khi sẽ bị động đất thì có những hậu chấn.
Quân tử nhất ngôn: Người quân tử chỉ nói một lời, không có thay đổi lời.
Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung: Vua bắt tôi chết thì phải chết nếu không chịu chết thì không trung thành
Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách: Khi nước nhà bị nạn thì các công dân phải có trách nhiệm đứng lên bảo vệ sông núi
Rượu bất khả ép, ép bất khả từ: Không nên ép người ta uống rượu, nhưng đã bị bạn ép thì không nỡ từ chối
Sĩ, nông, công thương, binh: Xã hội ta có 5 giới chính. Sĩ: học sinh, sinh viên, trí thức - Nông: người đi cày - Công: là thợ - Thương: người buôn - Binh: là người lính
Sinh ký tử quy: Sinh ra sống tạm, chết là về nơi vĩnh viễn.
Thiên cơ bất khả lậu: Ý Trời không được nói ra
Thiên nhai hải giác - Chân trời góc bể
Thủy trung lao nguyệt - Mò trăng đáy nước
Tích thiện phùng thiện: Làm lành gặp lành
Tiền dâm hậu thú: Đối xử với nhau như vợ chồng trước khi làm hôn thú. Thí dụ như bạn trai gái đời nay ở với nhau
Tiên học lễ, hậu học văn: Học lễ nghĩa trước rồi học văn chương sau
Tỉnh đế chi oa - Ếch ngồi đáy giếng
Tôn sư trọng đạo: Kính thầy trọng đạo
Tống cựu nghinh tân: Đón mới tiễn cũ - đón Xuân mới, tiễn năm cũ
Tri kỉ tri bỉ - Biết mình biết người
Tri nhân tri diện bất tri tâm - Biết người biết mặt không biết lòng.
Tru di tam tộc: Giết 3 đời
Trường túc bất chi lao: Chân dài thì (đi xa) không mệt
Tứ hải giai huynh đệ: Bốn bể đều anh em
Tụ tinh hội thần - Tập trung tinh thần
Tửu nhập ngôn xuất: Uống rượu nói ra những lời không đáng nói
Vạn cổ lưu phương - Vạn cổ lưu danh
Văn dĩ tải đạo - Văn để tải đạo
Vạn sự khởi đầu nan: Mọi sự khó lúc ban đầu
Vị quốc vong thân: Chết vì nước
Vinh quy bái tổ: Về làng để lễ tổ tiên mình cám ơn công ơn sinh thành ra mình.
Vong ơn bội nghĩa: Quên mất ơn nghĩa
Xà khẩu phật tâm - Khẩu xà tâm phật
Xảo ngôn như lưu - nói năng khéo léo trôi trảy như rót vào tai
Xướng ca vô loại: Thời cổ khinh rẻ những người ca hát.
Y cẩm hồi hương - Áo gấm về làng
Tâm sự của một bác sỹ bị ung thư trước khi qua đời
Richard Teo Keng Siang, sinh năm 1972, là một bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ, rất ham sống, ham làm việc và... ham làm giàu. Năm 40 tuổi, anh đã thành một nhà triệu phú. Một ngày, anh khám phá ra mình bị ung thư phổi đã tới thời kỳ 4. Buổi nói chuyện này diễn ra ngày 19/1/2012, 8 tháng sau khi anh biết mình đã bị ung thư.
Richard Teo qua đời ngày 18/10/2012. Những chia sẻ của anh khi đưa lên mạng đã gây một xúc động rất lớn. Trang lưu niệm về anh có tới 4100 likes FB, 313 tweets, 175 shares, 122 G+.
Chào tất cả các em. Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó nghe. Tôi xin tự giới thiêu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ. Tôi sẽ chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các giáo sư mời đến đây. Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu theo ngành để trở thành nha sĩ giải phẫu cũng như suy nghĩ về những việc chung quanh.
Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung bình. Tôi được bảo ban bởi người chung quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc. Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ.
Không những chỉ cần đi học ở trường giỏi, tôi cần phải thành công trong mọi lĩnh vực, từ các hoạt động tập thể đến chạy đua, mọi điều. Tôi cần phải đoạt được cúp, phải thành công, phải được giải, giải quốc gia, mọi thứ. Tôi rất ganh đua. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong ngành y, giải phẫu mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi cũng vào được và được học bổng nghiên cứu của NUS (National University of Singapore - ĐH Quốc gia Singapore) phát triển tia laser để chữa bệnh mắt.
Trong khi nghiên cứu, tôi có hai bằng phát minh, một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng các em có biết không, tất cả các thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có. Sau khi học hoàn tất, tôi quyết định rằng theo đuổi ngành phẫu thuật mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền hơn. Nếu các em để ý, vài năm qua, ngành thẩm mỹ đang lên, kiếm được khối tiền. Vì vậy, tôi quyết định bỏ ngành giải phẫu mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm giải phẫu thẩm mỹ trong tỉnh.
Các em có biết, rất mâu thuẫn, một người có thể không vui vẻ khi trả 20 đôla Mỹ cho một bác sĩ tổng quát, nhưng cũng chính người đó không ngần ngại trả 10 nghìn đôla Mỹ để hút mỡ bụng, 15 nghìn đôla Mỹ cho sửa ngực... Không cần phải suy nghĩ nhiều, phải không? Tại sao lại muốn thành bác sĩ tổng quát mà không là bác sĩ thẩm mỹ? Do vậy, thay vì chữa bệnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp.
Công việc làm ăn rất khấm khá. Bệnh nhân mới đầu chờ đợi một tuần, rồi 3 tuần, sau lên một tháng, hai tháng, đến ba tháng. Quá nhiều bệnh nhân. Tôi choáng váng. Tôi mướn một bác sĩ, hai bác sĩ, ba bác sĩ, rồi bốn bác sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú. Nhưng chẳng thế nào là đủ vì tôi trở nên mê muội. Tôi bắt đầu khuếch trương tới Nam Dương, thu hút các “tai-tais” (tiếng dùng để chỉ các bà mệnh phụ nhiều tiền không đi làm) những người muốn có cuộc giải phẫu trong chớp mắt. Cuộc sống thật lên hương.
Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Tôi sắm riêng cho tôi một chiếc xe đua. Chúng tôi đến Sepang ở Malaysia và đua xe. Cuộc sống của tôi là thế đó. Với mớ tiền mặt, tôi sắm chiếc Ferrari. Lúc đó chiếc 458 chưa ra, chỉ có chiếc 430. Một người bạn học cũ của tôi làm ngân hàng. Anh ta mua chiếc màu đỏ mà anh mong muốn từ lâu. Tôi sắm chiếc màu bạc.
Tôi làm gì sau khi có chiếc xe? Đến lúc mua nhà, xây cửa. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào? Chúng tôi nghĩ rằng phải cần hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.
Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất cả. Đó là tôi của một năm trước đây. Lúc ở trong câu lạc bộ thể thao, tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang. Nhưng tôi lầm. Tôi không chế ngự được mọi chuyện. Khoảng tháng ba năm ngoái, đột nhiên tôi bắt đầu bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại tôi thường vận động manh. Tôi đi đến SGH (Singapore General Hospital: Bệnh viện chính của Singapore) và nhờ bạn học làm MRI (phương pháp tối tân soi chụp hình bộ phận trong người để chẩn bệnh) để xem chắc là không bị trật đốt sống hay thứ nào khác. Tối hôm đó, anh ta gọi tôi và cho biết tủy sống thay đổi trong cột sống của tôi. Tôi hỏi như thế nghĩa là sao? Tôi biết nó có nghĩa như thế nào nhưng không thể chấp nhận sự thật. Tôi gần như muốn thốt lên: “Anh nói thiệt sao?” tôi đang sắp sửa chạy đi tập thể dục.
Ngày hôm sau chúng tôi có nhiều khám nghiệm hơn - bao gồm cả PET scans, và họ tìm thấy tôi đang ở thời kỳ thứ 4 của ung thư phổi. Tôi nghĩ: “Từ đâu mà ra thế này?”. Ung thư đã lan tới não, cột sống và nội tuyến. Các em biết, có lúc tôi hoàn toàn nghĩ mình đã chế ngự được tất cả, đã đạt đến tột đỉnh của cuộc sống, nhưng kế đó, tôi mất tất cả.
Đây là bản chụp của phổi. Nhìn vào, mỗi chấm đều là nang ung thư. Và thật sự, tôi có cả chục ngàn nang trong phổi. Tôi được cho biết, ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3, 4 tháng tối đa. Cuộc sống tôi bị nghiền nát, dĩ nhiên rồi, làm sao tránh khỏi? Tôi chán nản, tuyệt vọng, tưởng rằng mình đã có mọi thứ trước đây.
Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có được - sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ. Chuyện đó không thể xảy ra. Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong những tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi đã tưởng những thứ này là hạnh phúc; không phải vậy. Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua. Đây thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi. Những thứ tôi sở hữu, đáng lý ra mang lại hạnh phúc, nhưng không, tôi đã chẳng cảm thấy vui khi nghĩ đến.
Các em có biết, Tết sắp đến. Trước đây, tôi thường làm gì? À, thì tôi thường lái chiếc xe hào nhoáng của mình một vòng, thăm viếng họ hàng, phô trương với bạn bè. Tôi tưởng đó là niềm vui, thật sự vui. Nhưng các em có nghĩ họ hàng, bạn bè tôi đang chật vật kiếm sống có thể chia sẻ niềm vui cùng tôi khi thấy tôi khoe khoang chiếc xe bóng loáng? Chắc chắn là không. Họ sống khó khăn, đi xe công cộng. Thật sự những gì tôi làm chỉ khiến họ thêm ganh ghét, thậm chí có khi thành thù hận.
Những thứ này chúng ta gọi là đối tượng của sự ganh tị. Tôi khoe khoang để lấp đầy sự kiêu hãnh và cái tôi của mình. Chúng chẳng mang lại niềm vui cho bạn bè, cho người thân như tôi tưởng.
Để tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác. Khi tôi bằng tuổi các em, tôi ở khu King Edward VII. Tôi có một người bạn khá lạ lùng đối với tôi. Cô ta tên là Jennifer. Chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau. Khi chúng tôi thả bộ, nếu cô ta thấy một con ốc sên trên đường, cô ta sẽ nhặt nó lên và đặt lại trong thảm cỏ. Tôi thắc mắc tại sao phải làm như thế? Tại sao phải để bẩn tay? Chỉ là một con ốc sên. Sự thật là cô ấy đã thấy được nguy cơ con ốc có thể bị đạp nát chết. Đối với tôi, nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật tự nhiên thôi. Đối ngược nhau quá, phải không?
Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm. Nhưng tôi không có. Sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi làm việc ở khoa ung thư tại NYH. Hàng ngày, tôi chứng kiến cái chết trong khoa ung thư. Tôi nhìn thấy tất cả đau đớn mà bệnh nhân phải chịu đựng. Tôi thấy tất cả các thuốc giảm đau, và họ cứ vài phút phải bấm vào người. Tôi thấy họ vật lộn với hơi thở cuối, thấy tất cả. Nhưng đây chỉ là một công việc. Tôi đến bệnh xá mỗi ngày lấy máu, cho thuốc nhưng bệnh nhân có “thật” đối với tôi không? Không. Tôi chỉ làm công việc và nóng lòng về nhà để làm việc riêng của mình.
Sự đau đớn, chịu đựng của bệnh nhân có “thật” không? Không. Dĩ nhiên là tôi biết tất cả các từ ngữ chuyên môn để mô tả về sự đớn đau mà họ phải trải qua, nhưng thật sự tôi không hề “cảm” được cho đến khi tôi trở thành bệnh nhân. Mãi đến bây giờ, tôi mới thật sự hiểu được cảm giác của họ. Nếu các em hỏi tôi, nếu được làm lại cuộc đời, tôi có muốn thành một người bác sĩ khác không. Tôi sẽ trả lời các em là "Có". Vì bây giờ tôi thật sự hiểu được họ. Tôi phải trả giá đắt cho bài học này.
Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ giải phẫu, cho phép tôi thử thách các em hai điều. Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng được. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có, tuyệt đối không gì sai trái. Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.
Tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập trước đây, tôi muốn sở hữu nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội muốn đào tạo chúng ta. Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa. Bệnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ.
Nhiều khi chúng ta quên đi mình cần phục vụ ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai cả ngoài chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Dù là ở y hay nha khoa, tôi có thể nói với các em ngay bây giờ rằng, trong khi khám bệnh, đôi khi chúng ta khuyên bệnh nhân chữa trị bệnh không hẳn có, không rõ rệt và ngay cả khi không cần thiết.
Ngay tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền.
Tệ hại hơn, tôi có thể kể cho các em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã nói xấu đồng nghiệp, “đối thủ” của chúng tôi và không hề thấy khó chịu. Nếu hạ thấp được họ xuống để nâng mình lên, chúng tôi làm. Điều đó đang xảy ra trong ngành y và ở mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh mất lương tâm mình. Tôi trả giá đắt cho bài học. Và tôi hy vọng các em sẽ không bao giờ phải như vậy.
Điều thứ nhì, về số lượng bệnh nhân, dù ở bệnh viên công hay tư. Tôi có thể kể cho các em nghe, khi tôi làm trong bệnh viện, với tập hồ sơ bệnh lý, tôi chỉ muốn làm cho xong càng nhanh, càng tốt. Tôi chỉ muốn họ ra khỏi phòng khám bệnh của tôi càng nhanh, càng tốt vì có quá nhiều bệnh nhân. Thực tế là vậy. Đây chỉ là một công việc, một công việc thường nhật. Lúc đó, tôi có thật sự biết về cảm xúc của bệnh nhân của tôi như thế nào không? Không. Sự sợ hãi, nỗi lo âu của họ, tôi có thật sự hiểu điều gì họ đang trải qua không? Không, mãi cho đến khi sự cố xảy ra với tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một lỗi lầm lớn nhất trong xã hội của chúng ta.
Chúng ta được huấn luyện để trở thành lương y, nhưng chúng ta không cảm được cho bệnh nhân. Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không? Phần lớn là không, tôi có thể chắc chắn như vây. Do đó, tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bệnh nhân.
Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5. Tôi có thể cho các em biết nó rất kinh khủng. Hóa trị là thứ mà các em không muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa.
Cảm giác khủng khiếp! Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến các bệnh nhân ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu đựng như thế nào. Hơi muộn màng và ít ỏi! Các em có cả tương lai sáng lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bệnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Điều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất...
Họ có thật. Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện hữu của họ. Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm điều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.
Tôi sẽ ngưng với lời sau, trong cuốn sách có tựa đề là “Những ngày thứ ba với Morris”. Có lẽ một số các em đã đọc cuốn này. Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vây. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập tung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều này nghe qua trông thật mơ hồ, nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua.
Đừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em phải làm gì. Điều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc. Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho mình hay mang đến sự tốt đẹp cho đời sống của người khác. Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho mình. Sự thật không như tôi đã tưởng.Tôi xin tóm lược, trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự trước sau càng sớm, càng tốt.
Đừng giống như tôi. Tôi không còn cách nào khác và đã phải trả giá đắt cho bài học này.
Richard Teo qua đời ngày 18/10/2012. Những chia sẻ của anh khi đưa lên mạng đã gây một xúc động rất lớn. Trang lưu niệm về anh có tới 4100 likes FB, 313 tweets, 175 shares, 122 G+.
Chào tất cả các em. Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó nghe. Tôi xin tự giới thiêu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ. Tôi sẽ chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các giáo sư mời đến đây. Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu theo ngành để trở thành nha sĩ giải phẫu cũng như suy nghĩ về những việc chung quanh.
Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung bình. Tôi được bảo ban bởi người chung quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc. Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ.
Không những chỉ cần đi học ở trường giỏi, tôi cần phải thành công trong mọi lĩnh vực, từ các hoạt động tập thể đến chạy đua, mọi điều. Tôi cần phải đoạt được cúp, phải thành công, phải được giải, giải quốc gia, mọi thứ. Tôi rất ganh đua. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong ngành y, giải phẫu mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi cũng vào được và được học bổng nghiên cứu của NUS (National University of Singapore - ĐH Quốc gia Singapore) phát triển tia laser để chữa bệnh mắt.
Trong khi nghiên cứu, tôi có hai bằng phát minh, một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng các em có biết không, tất cả các thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có. Sau khi học hoàn tất, tôi quyết định rằng theo đuổi ngành phẫu thuật mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền hơn. Nếu các em để ý, vài năm qua, ngành thẩm mỹ đang lên, kiếm được khối tiền. Vì vậy, tôi quyết định bỏ ngành giải phẫu mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm giải phẫu thẩm mỹ trong tỉnh.
Các em có biết, rất mâu thuẫn, một người có thể không vui vẻ khi trả 20 đôla Mỹ cho một bác sĩ tổng quát, nhưng cũng chính người đó không ngần ngại trả 10 nghìn đôla Mỹ để hút mỡ bụng, 15 nghìn đôla Mỹ cho sửa ngực... Không cần phải suy nghĩ nhiều, phải không? Tại sao lại muốn thành bác sĩ tổng quát mà không là bác sĩ thẩm mỹ? Do vậy, thay vì chữa bệnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp.
Công việc làm ăn rất khấm khá. Bệnh nhân mới đầu chờ đợi một tuần, rồi 3 tuần, sau lên một tháng, hai tháng, đến ba tháng. Quá nhiều bệnh nhân. Tôi choáng váng. Tôi mướn một bác sĩ, hai bác sĩ, ba bác sĩ, rồi bốn bác sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú. Nhưng chẳng thế nào là đủ vì tôi trở nên mê muội. Tôi bắt đầu khuếch trương tới Nam Dương, thu hút các “tai-tais” (tiếng dùng để chỉ các bà mệnh phụ nhiều tiền không đi làm) những người muốn có cuộc giải phẫu trong chớp mắt. Cuộc sống thật lên hương.
Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Tôi sắm riêng cho tôi một chiếc xe đua. Chúng tôi đến Sepang ở Malaysia và đua xe. Cuộc sống của tôi là thế đó. Với mớ tiền mặt, tôi sắm chiếc Ferrari. Lúc đó chiếc 458 chưa ra, chỉ có chiếc 430. Một người bạn học cũ của tôi làm ngân hàng. Anh ta mua chiếc màu đỏ mà anh mong muốn từ lâu. Tôi sắm chiếc màu bạc.
Tôi làm gì sau khi có chiếc xe? Đến lúc mua nhà, xây cửa. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào? Chúng tôi nghĩ rằng phải cần hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.
Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất cả. Đó là tôi của một năm trước đây. Lúc ở trong câu lạc bộ thể thao, tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang. Nhưng tôi lầm. Tôi không chế ngự được mọi chuyện. Khoảng tháng ba năm ngoái, đột nhiên tôi bắt đầu bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại tôi thường vận động manh. Tôi đi đến SGH (Singapore General Hospital: Bệnh viện chính của Singapore) và nhờ bạn học làm MRI (phương pháp tối tân soi chụp hình bộ phận trong người để chẩn bệnh) để xem chắc là không bị trật đốt sống hay thứ nào khác. Tối hôm đó, anh ta gọi tôi và cho biết tủy sống thay đổi trong cột sống của tôi. Tôi hỏi như thế nghĩa là sao? Tôi biết nó có nghĩa như thế nào nhưng không thể chấp nhận sự thật. Tôi gần như muốn thốt lên: “Anh nói thiệt sao?” tôi đang sắp sửa chạy đi tập thể dục.
Ngày hôm sau chúng tôi có nhiều khám nghiệm hơn - bao gồm cả PET scans, và họ tìm thấy tôi đang ở thời kỳ thứ 4 của ung thư phổi. Tôi nghĩ: “Từ đâu mà ra thế này?”. Ung thư đã lan tới não, cột sống và nội tuyến. Các em biết, có lúc tôi hoàn toàn nghĩ mình đã chế ngự được tất cả, đã đạt đến tột đỉnh của cuộc sống, nhưng kế đó, tôi mất tất cả.
Đây là bản chụp của phổi. Nhìn vào, mỗi chấm đều là nang ung thư. Và thật sự, tôi có cả chục ngàn nang trong phổi. Tôi được cho biết, ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3, 4 tháng tối đa. Cuộc sống tôi bị nghiền nát, dĩ nhiên rồi, làm sao tránh khỏi? Tôi chán nản, tuyệt vọng, tưởng rằng mình đã có mọi thứ trước đây.
Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có được - sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ. Chuyện đó không thể xảy ra. Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong những tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi đã tưởng những thứ này là hạnh phúc; không phải vậy. Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua. Đây thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi. Những thứ tôi sở hữu, đáng lý ra mang lại hạnh phúc, nhưng không, tôi đã chẳng cảm thấy vui khi nghĩ đến.
Các em có biết, Tết sắp đến. Trước đây, tôi thường làm gì? À, thì tôi thường lái chiếc xe hào nhoáng của mình một vòng, thăm viếng họ hàng, phô trương với bạn bè. Tôi tưởng đó là niềm vui, thật sự vui. Nhưng các em có nghĩ họ hàng, bạn bè tôi đang chật vật kiếm sống có thể chia sẻ niềm vui cùng tôi khi thấy tôi khoe khoang chiếc xe bóng loáng? Chắc chắn là không. Họ sống khó khăn, đi xe công cộng. Thật sự những gì tôi làm chỉ khiến họ thêm ganh ghét, thậm chí có khi thành thù hận.
Những thứ này chúng ta gọi là đối tượng của sự ganh tị. Tôi khoe khoang để lấp đầy sự kiêu hãnh và cái tôi của mình. Chúng chẳng mang lại niềm vui cho bạn bè, cho người thân như tôi tưởng.
Để tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác. Khi tôi bằng tuổi các em, tôi ở khu King Edward VII. Tôi có một người bạn khá lạ lùng đối với tôi. Cô ta tên là Jennifer. Chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau. Khi chúng tôi thả bộ, nếu cô ta thấy một con ốc sên trên đường, cô ta sẽ nhặt nó lên và đặt lại trong thảm cỏ. Tôi thắc mắc tại sao phải làm như thế? Tại sao phải để bẩn tay? Chỉ là một con ốc sên. Sự thật là cô ấy đã thấy được nguy cơ con ốc có thể bị đạp nát chết. Đối với tôi, nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật tự nhiên thôi. Đối ngược nhau quá, phải không?
Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm. Nhưng tôi không có. Sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi làm việc ở khoa ung thư tại NYH. Hàng ngày, tôi chứng kiến cái chết trong khoa ung thư. Tôi nhìn thấy tất cả đau đớn mà bệnh nhân phải chịu đựng. Tôi thấy tất cả các thuốc giảm đau, và họ cứ vài phút phải bấm vào người. Tôi thấy họ vật lộn với hơi thở cuối, thấy tất cả. Nhưng đây chỉ là một công việc. Tôi đến bệnh xá mỗi ngày lấy máu, cho thuốc nhưng bệnh nhân có “thật” đối với tôi không? Không. Tôi chỉ làm công việc và nóng lòng về nhà để làm việc riêng của mình.
Sự đau đớn, chịu đựng của bệnh nhân có “thật” không? Không. Dĩ nhiên là tôi biết tất cả các từ ngữ chuyên môn để mô tả về sự đớn đau mà họ phải trải qua, nhưng thật sự tôi không hề “cảm” được cho đến khi tôi trở thành bệnh nhân. Mãi đến bây giờ, tôi mới thật sự hiểu được cảm giác của họ. Nếu các em hỏi tôi, nếu được làm lại cuộc đời, tôi có muốn thành một người bác sĩ khác không. Tôi sẽ trả lời các em là "Có". Vì bây giờ tôi thật sự hiểu được họ. Tôi phải trả giá đắt cho bài học này.
Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ giải phẫu, cho phép tôi thử thách các em hai điều. Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng được. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có, tuyệt đối không gì sai trái. Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.
Tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập trước đây, tôi muốn sở hữu nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội muốn đào tạo chúng ta. Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa. Bệnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ.
Nhiều khi chúng ta quên đi mình cần phục vụ ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai cả ngoài chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Dù là ở y hay nha khoa, tôi có thể nói với các em ngay bây giờ rằng, trong khi khám bệnh, đôi khi chúng ta khuyên bệnh nhân chữa trị bệnh không hẳn có, không rõ rệt và ngay cả khi không cần thiết.
Ngay tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền.
Tệ hại hơn, tôi có thể kể cho các em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã nói xấu đồng nghiệp, “đối thủ” của chúng tôi và không hề thấy khó chịu. Nếu hạ thấp được họ xuống để nâng mình lên, chúng tôi làm. Điều đó đang xảy ra trong ngành y và ở mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh mất lương tâm mình. Tôi trả giá đắt cho bài học. Và tôi hy vọng các em sẽ không bao giờ phải như vậy.
Điều thứ nhì, về số lượng bệnh nhân, dù ở bệnh viên công hay tư. Tôi có thể kể cho các em nghe, khi tôi làm trong bệnh viện, với tập hồ sơ bệnh lý, tôi chỉ muốn làm cho xong càng nhanh, càng tốt. Tôi chỉ muốn họ ra khỏi phòng khám bệnh của tôi càng nhanh, càng tốt vì có quá nhiều bệnh nhân. Thực tế là vậy. Đây chỉ là một công việc, một công việc thường nhật. Lúc đó, tôi có thật sự biết về cảm xúc của bệnh nhân của tôi như thế nào không? Không. Sự sợ hãi, nỗi lo âu của họ, tôi có thật sự hiểu điều gì họ đang trải qua không? Không, mãi cho đến khi sự cố xảy ra với tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một lỗi lầm lớn nhất trong xã hội của chúng ta.
Chúng ta được huấn luyện để trở thành lương y, nhưng chúng ta không cảm được cho bệnh nhân. Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không? Phần lớn là không, tôi có thể chắc chắn như vây. Do đó, tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bệnh nhân.
Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5. Tôi có thể cho các em biết nó rất kinh khủng. Hóa trị là thứ mà các em không muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa.
Cảm giác khủng khiếp! Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến các bệnh nhân ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu đựng như thế nào. Hơi muộn màng và ít ỏi! Các em có cả tương lai sáng lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bệnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Điều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất...
Họ có thật. Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện hữu của họ. Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm điều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.
Tôi sẽ ngưng với lời sau, trong cuốn sách có tựa đề là “Những ngày thứ ba với Morris”. Có lẽ một số các em đã đọc cuốn này. Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vây. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập tung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều này nghe qua trông thật mơ hồ, nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua.
Đừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em phải làm gì. Điều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc. Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho mình hay mang đến sự tốt đẹp cho đời sống của người khác. Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho mình. Sự thật không như tôi đã tưởng.Tôi xin tóm lược, trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự trước sau càng sớm, càng tốt.
Đừng giống như tôi. Tôi không còn cách nào khác và đã phải trả giá đắt cho bài học này.
Mẹo vặt facebook
1. Nhiều Facebooker muốn: mọi người và ngay cả các Friends đều không thể thấy được danh sách bạn bè của mình (vì dân ta có câu: "muốn biết 1 người thì chỉ cần biết bạn bè của anh ta là ai").
Cách làm: nháy mục Friends ở menu đầu trang, xuất hiện khung Friends, nháy vào nút có cái bút (trỏ chuột thì thấy chữ Manage), ra menu 2 mục, chọn mục Edit privacy, hiện 1 hộp thoại, trong mục Friend List chọn Only Me (chỉ mình tôi xem được danh sách bạn bè của tôi).
2. Nhiều Facebooker muốn chỉ mình mình post được lên Timeline của mình, vậy phải làm thế nào?
Nháy phím mũi tên góc trên phải, chọn Settings, chọn mục Timeline and tagging..., trong mục Who can add things to my timeline chọn Edit, chọn Only Me (chỉ mình tôi đăng được) là không ai post và tag được nữa lên Timeline của chủ nhân, nháy Close trên chính dòng này để ghi lại.
BTT
Cách làm: nháy mục Friends ở menu đầu trang, xuất hiện khung Friends, nháy vào nút có cái bút (trỏ chuột thì thấy chữ Manage), ra menu 2 mục, chọn mục Edit privacy, hiện 1 hộp thoại, trong mục Friend List chọn Only Me (chỉ mình tôi xem được danh sách bạn bè của tôi).
2. Nhiều Facebooker muốn chỉ mình mình post được lên Timeline của mình, vậy phải làm thế nào?
Nháy phím mũi tên góc trên phải, chọn Settings, chọn mục Timeline and tagging..., trong mục Who can add things to my timeline chọn Edit, chọn Only Me (chỉ mình tôi đăng được) là không ai post và tag được nữa lên Timeline của chủ nhân, nháy Close trên chính dòng này để ghi lại.
BTT
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)